Nguyên Bình vừa nắm chặt tay Tử Hàn Tuyết, vừa tỉnh bơ phe phẩy đung đưa cánh tay để mở ra một nửa, nói: “Anh hiện tại không phải nhân viên cũng chẳng phải cấp dưới, không thuộc về Nguỵ An, không câu nệ cũng không bó buộc, chẳng hiểu chủ tịch Nguỵ Triết Minh đây rốt cuộc lấy danh nghĩa gì sa thải tôi?”
Nguỵ Triết Minh lạnh lùng cười, nhón lấy một chiếc lá trong tay, không nhanh không chậm nói: “Tôi thiết nghĩ dựa vào quyền lực của tôi không cần đến cái gì gọi là danh nghĩa, cho anh thân bại danh liệt chẳng qua chỉ là một cái búng tay mà thôi.”
Nguyên Bình run lên, khóe miệng cong lên đầy ủy khuất, “Anh đang uy hiếp tôi đấy à?"
Nguỵ Triết Minh liếc nhìn Nguyên Bình nói: “Không biết anh có tiếp nhận uy hiếp của tôi hay không đây?”
Nguyên Bình tiu nghỉu thở dài, lưu luyến không đành buông tay Tử Hàn Tuyết ra, bộ mặt thảm thương thê lương nói với cô: “Em yên tâm, chờ anh thêm thời gian ngắn nữa thôi nhất định anh sẽ đoạt lại em! Rửa sạch các mối hận!”
Nguỵ Triết Minh nhíu mày lườm Nguyên Bình đang bô lô ba la thề non hẹn biển dài dòng lải nhải, lập tức mở miệng: “Cút!”
Vẫn không ngoan ngoãn đi ngay, hắn vẫn ráng quay đầu lại nói với Tử Hàn Tuyết: “Nhớ nhắn tin cho anh nha, không nhận được tin nhắn của em, anh sẽ nhớ em lắm đó.!”
Nguỵ Triết Minh hai mắt tối sầm, Tử Hàn Tuyết làm lơ, mặt xám lại, mang theo bộ dạng tức giận xoay người bỏ vào trong biệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-nguy/3570322/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.