Những ác linh này trên thực tế không tồn tại, chúng là giả...
Để lại Cái Bóng, cũng là để tạo cho đối phương một ảo giác.
Làm xong những thứ này. Đỗ Duy xoay người, lấy đồng xu ra tung.
Mặt nào cũng không thành vấn đề, hắn chỉ cần có ác linh hộ tống.
Nhưng có lẽ may mắn thực sự đã đến, lần này tình cờ là mặt người.
Bộ xương khô lập tức xuất hiện sau lưng của Đỗ Duy.
Đỗ Duy làm như không thấy, cất hết mọi thứ vào ba lô, sau đó dầm mưa, từng bước đi về phía mặt hồ tối tăm...
……
Băng giá và tối tăm, rất sâu...
Đỗ Duy cảm giác ngột ngạt, cho dù biết là thứ trong bức tranh sơn dầu đều là giả, bản năng cũng khó có thể bỏ qua.
Hắn chỉ có thể tiến vào ác linh hoá, không quan tâm mình chuyện bị ngạt thở.
Trong hồ...
Nơi sâu nhất, tăm tối nhất có một dòng xoáy ngầm.
Khi người bình thường gặp phải tình huống này, nhất định sẽ càng tránh xa vòng nước xoáy.
Bởi một khi bị cuốn vào vùng nước xoáy, ngay cả một con trâu cũng không thể sống sót trở ra. Nguồn sức mạnh đó thực sự quá lớn.
Nhưng Đỗ Duy chẳng hề quan tâm, hắn cố gắng hết sức để bơi về phía vòng xoáy sâu và nguy hiểm nhất.
Hắn tự nhủ trong lòng: "Trong hồ nhân tạo làm sao lại có xoáy nước..."
"Vì vậy, đây thực sự là một cánh cửa khái niệm..."
"Nhưng khi bước vào cánh cửa thực sự, thứ tôi cần đối mặt là hàng trăm ác linh và Hoddy..."
"Cho dù có thể đeo mặt nạ, cũng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-minh-tu-thanh-nguoi-duoi-quy/1745520/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.