Ác linh không có nhận thức, và trí khôn theo lẽ thường.
Nếu không, Cái Bóng sẽ không rơi vào tình cảm thê thảm hiện tại.
Vì vậy, khi tất cả học sinh và giáo viên đang đứng ngoài hành lang, âm hiểm lạnh lùng nhìn Đỗ Duy, hắn mới nói ra câu này, cố ý để hắc thủ sau màn nghe được.
Tuy nghe có chút giả dối, nhưng lại có thể tạo cho đối phương một chút lợi thế về mặt tâm lý.
Điều này thuộc về nghệ thuật ngôn ngữ.
Một khi đến điểm mấu chốt, hãy để lại chỗ đối phương một lối thoát.
Làm cho nó nghĩ rằng mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát của nó, hoặc làm cho nó cảm thấy rằng những vấn đề trước đều có thể chấp nhận, miễn kết quả đúng là được.
Quả nhiên...
Sau khi Đỗ Duy nói câu đó, đám giáo viên, học sinh không nhúc nhích gì nữa.
Chúng chỉ nhìn chằm chằm vào Đỗ Duy, tràn ngập ác ý.
Điều này cũng khiến Đỗ Duy tin tưởng hơn vào nhận định của chính mình, Hiệu trưởng Hoddy không phải là ác ma, cũng không có khả năng là ác linh, có thể là người.
Màn kịch vẫn tiếp tục.
Đỗ Duy trông có vẻ bối rối, một tay cầm một khẩu súng kíp, và tay còn lại cầm zippo, cố gắng rời đi.
Xấu hổ thay, cả dãy hành lang chật ních “người”, không có lối thoát.
Phải cho đối phương một cái hạ bậc thang...
Hắn nghiến răng, quát lớn: "Tao là Phó Sở Tài Phán của giáo hội, con ác ma chết tiệt, tuân theo vinh quang của Chúa, tà ác lui ra."
Câu nói này hắn chỉ tình cờ nghĩ ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-minh-tu-thanh-nguoi-duoi-quy/1745519/chuong-291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.