Đối với Đỗ Duy, hắn ghét Giáo phái Vidar.
Giáo phái này chỉ thích giết người hiến tế, không chút nhân tính.
Giống như Tom đã nói, những tà giáo đồ này trong đầu đều đầy nước, và họ đều là những kẻ điên.
Trời biết lũ đàn bà điên rồ đó có thể làm gì.
Hơn nữa, nếu Đỗ Duy thay đổi thế lực, hắn có thể gia nhập Giáo hội Vanity.
Vậy mà hắn còn không thèm, vậy nên lời mời của Hoddy không có chút hấp dẫn nào đối với hắn.
Và...
Mỗi lời nói và hành động của hắn đều có mục đích.
Vì vậy, khi Hoddy tiếp tục dùng lời nói cố gắng dụ dỗ Đỗ Duy, hắn đột nhiên mỉm cười, cầm khẩu súng kíp, họng súng đang chĩa vào đầu của Hoddy cũng hạ xuống.
"Điều kiện của mày nghe cũng khá hấp dẫn đấy. Nhưng tao nghĩ mày nên nói cho tao biết kế hoạch của mày. Giữa chúng ta cần một chút tín nhiệm, đúng không?"
Khi đang nói chuyện, ác linh học sinh đứng im lặng trong màn mưa.
Chúng không làm gì cả, chỉ đứng im lặng.
Giống như những bức tượng.
Hoddy thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: "Đương nhiên, tôi cũng nghĩ giữa chúng ta cần tín nhiệm. Thật ra kế hoạch của tôi rất đơn giản. Cậu có biện pháp rời đi, tôi có năng lực bảo vệ chúng ta rời đi an toàn."
"Bức tranh sơn dầu này chính là chìa khóa. Nó có thể tạm thời che mắt mọi ác linh và cho chúng ta cơ hội rời đi, nhưng chỉ mình tôi biết cách sử dụng nó."
"Thế nên tôi mới không thể đưa bức tranh sơn dầu cho cậu. Việc cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-minh-tu-thanh-nguoi-duoi-quy/1745521/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.