Mỗi một lần đều là 3 ngày, vô luận thương tổn sâu nặng cỡ nào, vô luận ốm nặng ra sao, ba ngày sau ta vẫn có thể tỉnh lại, tiếp tục chịu đựng dày vò. Đến tột cùng thì 3 ngày nào mới làđiểm cuối sinh mệnh ta, chấm dứt vòng luân hồi tán khốc này?
“Tử Phượng, ngươi nói một chút nói đi.” Tử Thiên ngồi trước giường, nhìn ta mặt không chút thay đổi, chỉ cảm thấy bất lực.
Từ khi tỉnh lại, ta vốn không hề mở miệng nói một câu, nước 1 giọt chưa uống, cơm 1 miếng chưa ăn, ta chỉ lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, hờ hững nhìn về phía trước.
“Tử Phượng, ta biết ngươi trong lòng ủy khuất,” Hắn nói,“nên hãy khóc đi, đừng đem hết thảy đặt nặng ở trong lòng, khóc được sẽ tốt hơn.”
Ta đã từng nói với hắn sẽ không bao giờ khóc nữa, cho nên ta sẽ không, ta không thể lại khóc.
Nhưng đến khi ý thức được, nước mắt đã lơđãng chảy dài.
“Tử Phượng……” Hắn tiến lên lau nước mắt cho ta.
Ta hoảng hốt nhìn về phía hắn nói:“Tử Thiên, đừng nói cho người khác, đừng nói cho người khác rằng ta khóc. Ta đã thề sẽ không khóc nữa, đừng nói cho hắn, đừng cho hắn biết.”
“Ân,” Hắn gật đầu, đem ta ôm vào trong lòng,“Ta biết, ta sẽ không nói cho bất luận kẻ nào.”
Ta chôn mặt trong ngực hắn, nước mắt thấm đẫm vạt áo hắn, thân thể bắt đầu không nhịn được mà run run, run rẩy, ta thật không ngờ, ta lại có thể khóc thảm thương đến thế, cứ như vậy không thểức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-me/2174614/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.