Ta sợ hãi tỉnh lại từ trong mộng, lại phát hiện người bên cạnh đã không còn ởđây, thế này không giống hắn, Tử Thiên sẽ không cứ như vậy màđi.
Trực giác nói cho ta biết, nhất định đã ra chuyện gì.
Ta bước xuống giường, rất nhanh lao ra ngoài cửa, nhìn đấy đoàn thị vệ trước mặt, phóng mắt nhì quanh, toàn bộ Tử Mệ trai sớm đã bị vây kín không kẽ hở, thị vệ trước cửa vừa thấy ta, liền làm như nhìn thấy bệnh dịch màđem ta ngăn lại.
“Điện hạ, ngài không thể ra ngoài.”
Lại là như vậy, ta nổi giận, mở miệng quát to:“Nô tài lớn mật! Bản thái tử muốn đi đâu các ngươi quản được sao?”
“Điện hạ thỉnh bớt giận,” Người ngăn trước mặt cung kính nói,“Hoàng Thượng phân phó, thái tử bệnh nặng, không thích hợp ra ngoài, còn thỉnh điện hạở lại tẩm cung tĩnh dưỡng, sớm ngày khang phục. Đương nhiên, nếu điện hạ cốý ra ngoài, nô tài sẽđi xin chỉ thị của Hoàng Thượng, nếu Hoàng Thượng chấp thuận, nô tài sẽ hộ tống thái tử.”
Như thế nào? Ra khỏi cửa còn phải chờ hắn phê chuẩn? Đường đường vua của một nước, không phải bận trăm công ngàn việc mới đúng sao? Cư nhiên còn có thời gian đểýđến việc ra vào tẩm cung của 1 nam sủng? Thật sự buồn cười.
“Tránh ra! Ta phải đến 1 nơi này!”Đẩy mọi người ra, ta mạnh mẽ bài trừ vòng vây, lại bịđám vỏ kiếm lạnh như băng kề trước ngực, mãnh liệt dồn ép khiến ta chao đảo.
Căm tức, chửi rủa, uy hiếp, xông vào, không thứ gì có thểđối phó họ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-me/2174612/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.