Đám thiếu gia mỗi kẻ mỗi tính, chỉ cần không hợp ý liền lao vào cãi nhau. Thẩm Thiệu Thanh coi như nghĩ thông suốt rồi. Không giữ được Trương Đỉnh lâu nữa liền làm cái khác. Cùng lắm thì bấu víu vào đám nhà giàu nào đó làm chỗ dựa. Ít nhiều cũng không cần lo có kẻ rình mò.
Chỉ cần đám người này đưa ra được con số phù hợp, cộng thêm có sự đảm bảo của người đó thì Thẩm Thiệu Thanh sẽ yên tâm hơn. Tuy rằng bán Trương Đỉnh lâu đi cả hắn và Trương gia sẽ rất buồn nhưng an nguy của cả đại gia đình đều phụ thuộc vào nó. Dù có buồn có tiếc hơn nữa thì vẫn phải bán đi thôi.
Thẩm Thiệu Thanh cụp mắt che đi sự buồn bã. Không biết rằng mọi nhất cử nhất động của hắn đều được thu vào tầm mắt của Trương Nhị Bảo. Giờ phút này có nói thêm gì cũng chỉ là dư thừa, y chỉ tiến đến bên người tức phụ đưa tay ra sau lưng nhẹ nhàng xoa xoa vài cái an ủi.
"Được rồi, bớt nói thừa lại. Ngươi chỉ cần nói sẽ bán tửu lâu này cho ai là được, ta không có nhiều thời gian để đứng đây nói nhảm với mấy tên vô học này" Tên thiếu gia "sâu bệnh" là người phá vỡ thế cục đầu tiên. Hắn ta cảm thấy mình không cần thiết phải đứng đây nhiều lời như vậy. Sản nghiệp nhà hắn tuy không lớn nhưng ít nhất cũng đủ để bảo vệ đám già trẻ nhà Thẩm Thiệu Thanh.
Hai tên kia thấy hắn ta nói thế tuy rằng tức giận nhưng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-mat-the-xuyen-qua-thanh-tieu-ca-nhi/3223340/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.