Mẹ nó, muốn đánh người ghê!
Thẩm Thiệu Thanh ép cơn giận đã dâng lên tới cổ mà phải dằn xuống. Hắn chưa suy đồi đạo đức đến nỗi đi đánh trẻ chưa thành niên như vậy đâu.
Hắn cười cười tiếp lời: "Để các vị phải đợi lâu, thức ăn sẽ được mang lên ngay đây"
Vừa dứt lời, Trương Tam Bảo và Trương Đại Bảo đã nhanh chóng đem đồ ăn bưng lên mỗi bàn. Vì đám người này không ai ưa nhau nên tách ra từng bàn ngồi, hại nhóm mẹ Trương và Tô Cẩm Hương phải nấu nướng lâu hơn.
Đám gia hỏa này có món ngon liền im lặng hết. Cũng đỡ cho Thẩm Thiệu Thanh phải tốn nước bọt với bọn họ. Trương gia tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng sau khi quan sát một hồi cũng bắt đầu hiểu vấn đề. Đây còn không phải là để mắt đến tửu lâu của bọn họ hay sao.
Phải làm sao bây giờ?
Biểu hiện bối rối của mỗi người ở Trương gia đều thể hiện ra ngoài hết. Điều này lại khiến cho đám gia đinh mắt mọc dưới cằm khịt mũi khinh thường.
Hừ, được thiếu gia nhà bọn ta để mắt đến đó chính là phúc phận của các ngươi. Mau mau quỳ xuống mà nhận ơn đi!
Cơm nước xong xuôi, đám thiếu gia công tử này lại bày ra bộ dáng cao cao tại thượng. Một tên trong số đó mở lời trước: "Ta thấy quán các ngươi làm ăn cũng không tệ. Mà quý phủ chúng ta lại rất coi trọng những quán ăn mới mẻ như vầy" Hắn ra vẻ suy tư. Đôi mắt khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-mat-the-xuyen-qua-thanh-tieu-ca-nhi/3223339/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.