Bà cụ Đường nghe xong thì khóe miệng giật giật, lười đôi co với con bé c.h.ế.t tiệt nào đó. Toàn bộ hỏa lực lập tức xoay nòng, b.ắ.n thẳng vào Hà Quốc Khánh và Liễu Tịnh Lan. Với trình độ c.h.ử.i mắng vô địch thôn của bà cụ, tổ tông mười tám đời nhà họ Hà, họ Dương, họ Liễu đều bị lôi ra mà tế sống.
"Chó còn… heo còn biết xấu hổ hơn tụi bây đó! Không phải trộm người thì cũng trộm đồ! Mấy người lớn lên trong kỹ viện hả? Còn anh—cái con cóc khô này, vai không gánh nổi, tay không nhấc nổi, phế vật vô dụng! Mặt mũi đâu ra mà đòi cưới cháu gái tôi? Heo mẹ đẻ mười tám lần cũng không gả anh!"
Bà cụ Đường lửa giận bừng bừng, phong thái năm đó không giảm nửa điểm. Đặc biệt còn né không mắng “chó”, sợ bị Đường Niệm Niệm bắt bẻ lần nữa.
Đại đội trưởng cuối cùng cũng chịu chen lời:
“Bắt đầu làm việc đi! Đừng đứng tụm một chỗ nữa, nhanh!”
Nghe vậy, dân thôn vẫn lưu luyến không rời. Vở kịch đặc sắc thế này, xem chưa đủ mà đã bị đuổi.
“Bác ba,” Đường Niệm Niệm cất giọng rõ to, “Dương Hồng Linh cố ý đẩy cháu xuống sông, làm cháu sốt suýt c.h.ế.t. Bây giờ cả người bất lực, đầu đau muốn nứt. Cô ta phải bồi t.h.u.ố.c men cho cháu — một trăm đồng!”
Đánh người vừa rồi tốn quá nhiều sức, giờ cô đói muốn xỉu.
Cô muốn ăn thịt! Mộng Vân Thường
Thịt kho tàu, giò heo, bún thịt, thịt hầm… ăn hết!
“Tô… tô không có đẩy! Tô trượt…”
Dương Hồng Linh mặt tái mét, cố chối tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-mat-the-xuyen-den-thap-nien-70-ac-nu-nguoc-tra-lam-giau/5030501/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.