"Tôi cũng đi đây."- Sau khi Hồ Như Thủy rời đi thì Phụng Cơ cũng định đi, nhưng cô bị anh kéo lại, Phụng Cơ nhíu mày khó hiểu nhìn anh. Trịnh Vỹ Thần thở dài: "Muốn đi đâu? Em định về khách sạn ngủ bỏ tôi ở đây một mình à?"
Phụng Cơ mở to mắt nhìn anh, chợt nghĩ ra một ý: "Để tôi gọi Ngô Thành đến trông anh."
"Nhưng cậu ấy đang bận lo cho buổi đấu gia ngày mai, chắc là thâu đêm đó."
"Vậy thì Gary."
"Gary là con gái, em cũng là con gái sao em không ở đây?"
"Tôi..."- Phụng Cơ cứng họng nhìn anh, đây có thể xem là tự tìm chỗ chết không?
Trịnh Vỹ Thần bật cười, xem như là trả thù cái tội dám lơ mình. Trịnh Vỹ Thần ngồi xuống uống ly mật ong nóng, hoàn toàn không để ý đến cô.
"Được rồi, tôi ngủ ở ghế cũng được."- Chính cô cũng không ngờ là sẽ có ngày mình thỏa hiệp với một người nào đó, quá vi diệu.
"Không được, nếu lỡ cổ em bị trẹo một bên thì tôi sẽ phải bồi thường bảo hiểm đó, em cũng biết tân Trịnh Thị của tôi đang trên đà thành lập, không thể hao tốn tiền tùy tiện đâu."
Phụng Cơ nghiến răng, rốt cuộc trong đầu anh ta đang nghĩ gì vậy? Sao cô luôn có cảm giác mình đang bị Trịnh Vỹ Thần dẫn dắt đi theo một hướng khác.
"Vậy tôi ngủ ở đâu?"- Lại hạ giọng, dù gì thì cô cũng là người khiến anh ra nông nỗi này, phải chịu trách nhiệm chứ, Phụng Cơ cô trước giờ là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-la-tinh-nhan/3183207/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.