Những tia nắng yếu ớt của buổi chiều xuyên qua hàng lá soi xuống gương mặt có phần nhợt nhạt của Phụng Cơ. Cô cúi đầu chăm chú làm việc, bàn tay cầm viết liên tục ghi chép sau đó có gì không hiểu thì dùng máy tính tra cứu. Đột nhiên bàn tay linh hoạt của cô khựng lại, Gary mang tách cà phê đặt xuống bàn, vừa đúng lúc nhìn thấy sự khác thường liền hỏi: "Sao thế?"
Phụng Cơ nhíu mày nhìn vào những con số đang loading dao động trên màn hình, khẽ nói: "Hai người qua đây xem."
Ngô Thành đang ngồi cạnh giường bệnh, nghe vậy thì liền đi tới sau đó cũng dùng vẻ mặt tương tự Phụng Cơ khi nhìn thấy thông số trên đó.
Gary cũng không khác là bao: "Sao có thể chứ? Số vốn mà Trịnh Thị bỏ ra đâu ít như vậy? Tôi nhớ bà chủ Trịnh đã phê duyệt số tiền dự trù cho buổi đấu giá là hơn bốn triệu đô, sao ở đây chỉ còn có hai triệu đô?"
"Gary cô có lấy nhầm thống kê không? Đây là chuyện lớn đó."- Ngô Thành hỏi.
"Tôi..."
"Cô ấy không lấy nhầm, mà là Trịnh Vỹ Thần thật sự muốn chơi sát ván."- Phụng Cơ lướt xuống phía dưới bản thống kê trên màn hình, thật không ngờ những lời hôm đó anh nói với cô là thật, anh thật sự muốn thành lập tân Trịnh Thị, thật sự muốn dùng chính số tiền tiết kiệm của mình để đấu giá. Trịnh Vỹ Thần, anh điên rồi sao?
Nghe đến đây, Gary cũng hoàn toàn mờ mịt, có lẽ anh vẫn chưa nói việc này với cô thư ký
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-la-tinh-nhan/3183209/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.