Phụng Cơ vẫn luôn đứng bên ngoài phòng cấp cứu, lặng lẽ tựa lưng vào tường hai mắt khẽ nhắm lại nghỉ ngơi. Từ hôm qua tới giờ cô vẫn chưa ngủ, hôm nay lại còn gặp chuyện của Nguyễn Long Tuyết khiến cô vô cùng mệt mỏi.
Trịnh Phần bước tới, quan sát kỹ gương mặt cô. Càng quan sát bà lại càng thấy cô rất giống mình, tại sao lúc trước bà không thể nhận ra điều này. Con gái bà đây sao? Đứa con gái từng bị bà hãm hại đây sao? Nó đã biết sự thật là bà chính là mẹ của nó chưa? Nếu như biết rồi, tại sao nó đối với bà nãy giờ ngay cả ánh mắt cũng không chịu nhìn, nếu chưa biết vậy bà có nên nói cho nó biết không? Nó có hận bà thấu xương tủy không?
Trịnh Phần không hiểu rõ được suy nghĩ của Phụng Cơ.
Thật ra chính cô cũng không hiểu rõ bản thân, trong lòng cô rất mâu thuẫn, hiện tại đối với người mẹ này cô khó có thể chấp nhận được.
“Con là Phụng Cơ sao? Cái tên thật đẹp…”- Trịnh Phần rơi nước mắt, cuối cùng cũng nói ra một câu. Bàn tay bà có chút chần chừ giơ ra định chạm vào gương mặt của cô.
Phụng Cơ khéo léo né tránh, hờ hững quay đi.
Lúc này cửa phòng cấp cứu mở ra, Phụng Cơ ngay lập tức chạy tới chỗ bác sĩ hỏi thăm. Chỉ thấy vị bác sĩ thở dài tháo khẩu trang ra, Nguyễn Long Tuyết dù đã có thể qua khỏi nguy kịch nhưng độc tố vẫn còn quá mạnh, có khả năng sẽ không thể tỉnh lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-la-tinh-nhan/3183100/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.