Chương trước
Chương sau
“Phụng tỷ, không tìm thấy Quang Sẹo và Đại Khâm.”- Thuộc hạ chạy vào báo cáo.

Phụng Cơ từ ghế tựa đứng lên, hỏi: “Mất tích từ khi nào?”

“Ngày hôm qua, bọn họ nói dẫn người đi sang dẹp loạn bên khu A vậy mà tới giờ vẫn chưa về. Phụng tỷ, hôm qua một số người đi đường nhìn thấy người của King lãn vảng bên khu A, có khi nào…”- Người thuộc hạ kia chần chừ một lúc, không dám nói tiếp.

Phụng Cơ quay lưng đi về phía cửa sổ, không giấu nổi suy tư trong đáy mắt, một lúc sau giọng nói cô lạnh lùng ra lệnh: “Tôi chưa tìm bọn họ bọn họ lại tìm tôi, họ thật muốn đối đầu với tôi thì tôi đành chơi với họ một ván. Chuẩn bị người cùng tôi tới King một chuyến.”

“Dạ. Phụng tỷ, lần này chúng ta phải trả thù cho chủ thượng, trả thù cho Kim Điêu Môn.”- Thuộc hạ nghe thế, nhất thời tinh thần hiếu chiến hừng hực như ngọn lửa. Bọn họ là tinh anh của Kim Điêu Môn, xưa nay người ngoài nhìn thấy là phải cuối đầu chào anh chào chị một tiếng. Vậy mà thời gian này lại bị King chèn ép tới mức không còn mặt mũi, chủ thượng lại không hiểu sao mà không hề phản công, để đám thuộc hạ có lòng tự trọng cao ngất trời như bọn họ phải chịu đủ thứ nhục nhã bị xem thường.

Bọn họ đối với King chỉ hận là không thể tiêu diệt. Chỉ cần có mệnh lệnh của chủ nhân, chắc chắn bọn họ sẽ huyết tẩy King một lần cho hả dạ.

Hiện nay mệnh lệnh được ban xuống, một lời này của Phụng tỷ khiến thù hận trong lòng bọn họ lại sục sôi.

Phụng Cơ tùy hứng chạm tay vào cành hồng được trưng bày trong cửa sổ, nghĩ tới những chuyện mà King đã làm với Kim Điêu Môn, ánh mắt lướt qua một tia sắc lạnh, bàn tay khẽ dùng sức, cánh hoa nát như tương rơi xuống bàn.

“Đúng vậy.”



Trong căn nhà kho cũ kỹ, Evan và Quang Sẹo bị trói chặt hai tay ngồi dưới đất, miệng bị nhét giẻ lau vào không thể nói chuyện được. Phía xa, Du Tiểu Bích và Du Ba bước vào, nàng dùng ánh mắt sợ hãi nhìn hai người, lui về sau Du Ba một chút.

“Bích nhi, con nói trong hai đứa này ai là người bắt con?”- Du Ba nhìn Du Tiểu Bích, hắng giọng nói.

Evan và Quang Sẹo không hiểu gì nhìn nhau.

Du Tiểu Bích chần chừ giây lát rồi bước lên, Du Ba ra lệnh cho thuộc hạ lấy giẻ lau trong miệng Evan và Quang Sẹo ra, tức thời Quang Sẹo tức tối lên tiếng: “Du Ba, lão già chết tiệt không biết trời cao đất dày kia, hôm nay lại công khai bắt thuộc hạ của Kim Điêu Môn, lão không sợ sẽ chết không nơi dung thân à?”

Du Ba bước lên đạp vào ngực Evan khiến cậu ngã nhào ra đất, giọng điệu khinh bỉ: “Bớt hống hách lại đi, hiện giờ Kim Điêu Môn chả là cái thá gì trong mắt ta hết.”- Sau đó lại quay sang Du Tiểu Bích: “Con có nhận ra không?”

Du Tiểu Bích quan sát kỹ lưỡng cả hai rồi lắc đầu: “Người bắt con là ai thì con không biết, nhưng mà người thả con đi thì con có ấn tượng rất sâu sắc. Anh ấy là một người rất đặc biệt, rất cao, tuy không thấy rõ mặt nhưng cái loại khí thế nhàn tản lại rất uy phong kia khó mà nhầm lẫn với người khác được. Hai người này hoàn toàn không có cái loại khí thế đó, hơn nữa giọng nói cũng không hề giống.”

Giọng nói của nam nhân đó rất hay, say đắm lòng người.

Du Ba nghe thế thì chau mày không nói gì.

Quang Sẹo nói: “Bây giờ thì xác minh không phải bọn tôi hãm hại Du tiểu thư rồi chứ, có thể thả bọn tôi ra chưa?”

“Thả ra? Nực cười, lão tử chỉ hận không thể băm vằm trong người trong Kim Điêu Môn ra làm trăm mảnh.”- Du Ba như là nghe được chuyện nực cười nhất thế gian, cười ha hả nói.

Evan tức tối hét lớn: “Lão già không biết trời đất kia, lão ngu xuẩn vừa thôi. Lão dùng thủ đoạn bắt chúng ta, chắc chắn rất nhanh Phụng tỷ của chúng ta sẽ tìm đến đây, lúc đó thì các người đừng mong sống sót.”

Du Ba bị đe dọa, ánh mắt bắt đầu trở nên tức tối, càng cao ngạo hơn: “Đừng cứ mở miệng ra là Kim Điêu Môn nữa, hiện giờ nó chỉ còn là cái vỏ thôi, còn Nguyễn Long Phụng Cơ, con ranh đó mạng lớn, hai đứa kia chết hết mà nó chưa chết, một mình nó thì làm gì được ta? Hôm nay Du Ba này giết trước hai tên tiểu tốt các người, sau đó thâu tóm Kim Điêu Môn giết luôn con Phụng Cơ kia.”

Du Ba không chần chừ, rút trong áo một khẩu súng nhắm về phía Evan và Quang Sẹo.

Du Tiểu Bích biết sắp tới sẽ có cảnh máu đổ, hoảng sợ che mắt lại.

Họng súng lạnh lùng trong tay Du Ba chuẩn bị nổ.

Lùng này một vật xé gió bay tới, ‘keng’ một tiếng chạm vào khẩu súng kia trong tay lão. Khẩu súng rơi xuống đất, còn con phi đao sắc nhọn ghim vào tay lão khiến lão đau đến xanh mặt ngã nhào xuống đất.

Evan và Quang Sẹo vui mừng nhìn người đang đứng trước cửa, Phụng tỷ và anh em của Kim Điêu Môn bọn họ đều tới rồi.

Người của Du Ba nhìn thấy lão đại thất thế, nhất thời cũng kinh hãi không ai dám bước lên. Bọn họ biết người đứng trước mặt bọn họ là chính là đệ nhất sát thủ thần thần bí bí trong lời đồn, là một nữ nhân máu lạnh tuyệt tình tới mức nào.

Phụng Cơ lạnh lùng nhìn Du Ba đang chật vật ôm cánh tay đầy máu kia, giọng nói băng lãnh không chút cảm xúc: “Là ai cho ông cái gan dám coi thường Kim Điêu Môn hả?”

Nói rồi Phụng Cơ ném về phía Evan và Quang Sẹo một con dao, Quang Sẹo cố gắng cầm lấy cắt đứt sợi dây thừng sau đó đi ra sau đứng sau lưng Phụng Cơ.

“Các anh em, hôm nay chúng ta, dùng máu của bọn họ để tẩy rửa chỗ này.”- Một câu mệnh lệnh vô cùng tàn khốc khiến bất kì ai nghe thấy đều run lẫy bẫy của Phụng Cơ phát ra, đám thuộc hạ của cô lại sôi sục lửa hận lao về phía thuộc hạ của King đánh nhau dữ dội. 

Du Tiểu Bích lúc này chạy lên đỡ lấy Du Ba định đưa ông bỏ chạy, nhưng chung quy vẫn không thoát được đôi mắt tinh anh của Phụng Cơ. Bọn họ vừa chạy ra tới cửa, Phụng Cơ đã nhanh chóng lao tới kéo mạnh vai của Du Tiểu Bích, ném nàng ta ngã sóng soài qua một bên, kế tiếp không hề chần chừ bàn tay đầy sức mạnh của Phụng Cơ túm lấy yết hầu của Du Ba.

Du Ba tuy là lão đại của King, nhưng tuổi đã già sức đã yếu, căn bản không phải là đối thủ của Phụng Cơ. Hơn nữa lúc này ông ta còn bị thương, con phi đao khi nãy cô phóng có tẩm độc, vết thương cứ như thế chảy máu, không hề dừng lại.

Du Ba lúc này vẫn thông minh hơn khi hạ giọng nói với Phụng Cơ: “Phụng tỷ tha mạng, tôi có mắt không thấy thái sơn…”

Lão đã bỏ qua cho con ranh này, trước giờ lão luôn tập trung toàn lực đối phó Nguyễn Long Tuyết, bây giờ khiến bà ta thành người thực vật, lão nghĩ rằng Kim Điêu Môn đã như rắn mất đầu, là thời cơ tốt để lão thôn tính. Cuối cùng lão lại bỏ qua một nhân vật chủ chốt khác trong Kim Điêu Môn là Nguyễn Long Phụng Cơ.

Xung quanh đánh nhau loạn xạ, Phụng Cơ buông tay ra khiến Du Ba ngã xuống đất. Cô quay người đi từng bước về phía Du Tiểu Bích đang kinh hãi phía xa. Du Ba Thấy thế thì kinh hoảng nhào tới kéo cô lại nhưng bị Phụng Cơ một cước đá bay ra xa.

“Xin cô, Phụng tỷ, cầu xin cô đừng làm hại con bé…”

Du Tiểu Bích lui từng chút về phía sau, cuối cùng lưng chạm vào bức tường, Phụng Cơ đã đi tới trước mặt nàng ta. Đứng từ trên nhìn xuống, lạnh lùng đối mặt với ánh mắt kinh hãi như con thú nhỏ bị dồn vào đường cùng của Du Tiểu Bích. Cô lấy trong người ra một khẩu súng, càng khiến cho Du Ba cầu xin lớn hơn.

“Nói, là ai bắt cô đi?”- Phụng Cơ nhìn nàng ta hỏi một câu.

Du Tiểu Bích run cả người, lắp bắp nói: “Tôi, tôi không biết, đám người đó nói… là Kim điêu Môn.”

Phụng Cơ lại hỏi: “Đám người đó đã làm gì cô?”

“Bọn họ…bọn họ…”- Du Tiểu Bích liên tục lặp lại hai chữ này, nàng ta căn bản không thể nói rằng đã bị một lũ đàn ông không khác gì súc vật kia cưỡng hiếp. Đó là ô uế, là nhục nhã lớn nhất trong đời nàng ta.

“Nói.”- Một chữ khẽ phát ra, mang theo chút uy hiếp cùng với sự thiếu kiên nhẫn.

Du Ba biết tâm tư của con gái, ở phía xa lão hét lớn: “Nguyễn Long Phụng Cơ, cô muốn gì thì nhắm vào lão già này, tha cho Tiểu Bích đi.”

‘Đoàng!’- Phụng Cơ không chút nương tay nâng cẩu súng trong tay bắn vào cánh vai của Du Ba.

Ông ta đau đớn kêu gào rồi lăn ra nền nhà, máu cũng chảy ra.

Du Tiểu Bích hét thất thanh, nhanh chóng bò tới bên cạnh Du Ba, khóc lớn: “Cha…cha không sao chứ cha ơi…”

Lúc này Phụng Cơ chậm rãi từ phía sau đi tới: “Ông cho rằng cái mạng của ông có thể giữ sau ngày hôm nay hay sao? Nếu như Nguyễn Long Phụng Cơ tôi đã đích thân ra mặt, vậy thì kết cục này ông cũng phải biết rõ.”

Du Ba bị đau đến mức nói không được.

Du Tiểu Bích quay lại, quỳ dưới chân Phụng Cơ, khóc lóc cầu xin: “Tôi cầu xin cô, cầu xin cô, Phụng tỷ… xin cô hãy tha cho cha tôi. Những gì ông làm với Kim Điêu Môn chỉ là vì quá thương tôi, quá sốt ruột vì tôi mà thôi, cô giết tôi đi, xin cô tha cho cha tôi…tôi dập đầu xin cô, cầu xin cô…”

Phụng Cơ hờ hững nhìn Du Tiểu Bích: “Ông ta vì tư lợi nhiều hơn là quan tâm cho con gái mình, suy cho cùng ông ta cũng là vì tham vọng của mình mà thôi.”

Du Tiểu Bích lắc đầu, nắm lấy chân cô: “Không…cô không có cha, căn bản là không hiểu được một người cha sẽ thương yêu con gái mình như thế nào. Cô cũng không hiểu được một đứa con phải nhìn cha mình bị bắn là chuyện đau lòng đến thế nào…”

Một câu ‘cô không có cha’ của Du Tiểu Bích hoàn toàn khiến Phụng Cơ hít sâu một hơi. Cha cô nghe nói đã bị bệnh mà qua đời, rốt cuộc cảm giác có cha sẽ như thế nào? 

“Du Tiểu Bích, nói mau, tôi không có kiên nhẫn xem cảnh cha còn biệt ly của cô.”- Phụng Cơ hạ khẩu súng trong tay xuống, thần sắc vẫn lạnh lùng.

Du Tiểu Bích nhìn Du Ba một cái, rồi cắn môi, dường như đã phải đấu tranh tư tưởng rất lâu mới nói, giọng nói lí nhí đến mức khó nghe thấy: “Bọn họ…bọn họ…cho một đám đàn ông, một đám đàn ông…tôi, tôi…”

“Được rồi, không cần nói nữa.”- Phụng Cơ nghe tới đây đại khái cũng hiểu được vấn đề, rốt cuộc là ai lại có thể tàn độc như vậy? Đối với một cô gái vô can lại có thể nhẫn tâm phá hủy cuộc đời của cô ấy. Du Tiểu Bích gặp phải loại chuyện động trời này, chả trách Du Ba nộ khí ngất trời, nhất thời mù quáng mới chống đối Kim Điêu Môn. 

Bỏ đi bỏ đi, xem như Phụng Cơ hôm nay thấu hiểu thêm một loại tình phụ tử. 

Phụng Cơ khẽ thở dài, lúc này cô nghe thấy tiếng chíu một cái, cùng với đó là tiếng hét kinh hãi của Du Tiểu Bích.

Nàng ta bỏ tới ôm lấy Du Ba, mà lão ta từ lúc nào trước mi tâm đã có một lỗ thủng cực lớn.

“Phụng tỷ, có kẻ mai phục.”- Quang Sẹo chạy tới kéo tay cô.

Phụng Cơ trợn to mắt nhìn một cảnh này, cô chạy ra bên ngoài quan sát xung quanh, nơi này rừng cây bao phủ, tay bắn tỉa đó rất dễ dàng ẩn nấp.

Lại là hắn, ba lần bốn lượt bám theo sau cô, rốt cuộc người đó là ai?

Tại sao hắn phải giết Du Ba? Chẳng lẽ… hắn chính là người đứng phía sau an bài vụ việc, hắn là kẻ bắt cóc Du Tiểu Bích?

“Đuổi theo, phong tỏa ngọn núi này, bằng mọi giá bắt sống tên đó cho tôi.”

“Dạ.”- Ngay tức thì, mọi người tản ra, rất nhanh đã chạy về phía ngọn núi kia tìm kiếm.

Phụng Cơ cũng định đi theo thì lúc này bên tai vang lên một giọng nói đầy sự oán hận.

“Nguyễn Long Phụng Cơ, cô chết đi.”

Ngay sau đó eo trái của cô truyền tới một cơn đau dữ dội, con dao ghim sâu vào da thịt, mà người cầm dao lại chính là Du Tiểu Bích.

“Phụng tỷ.”- Quang Sẹo cũng hốt hoảng chạy tới, một cước đá văng Du Tiểu Bích ra rồi đỡ lấy Phụng Cơ. Vừa rồi đột nhiên Du Tiểu Bích xuất hiện, cậu cũng không kịp phòng bị thì đã kinh hoàng nhìn thấy Phụng Cơ bị thương.

Hơi thở Phụng Cơ hỗn loạn, nếu không nhờ Quang Sẹo đỡ lấy thì cô đã ngã xuống đất từ lâu. 

“Các người là ác quỷ, ác quỷ không máu không nước mắt. Tại sao lại giết cha tôi, ông ấy là người thân duy nhất của tôi… tôi hận các người, hận các người…”

“Cô muốn chết sao?”- Evan tức giận định giơ súng cho nàng ta một phát kẹo đồng.

“Dừng tay.”

“Phụng tỷ?”- Evan khó tin nhìn người vừa cản cậu, nhưng cuối cùng cũng đầu hàng.

“Phụng tỷ, chúng ta rút trước, về trị thương trước đi. Chị sắp chống không nổi nữa rồi.”- Quang Sẹo nhìn thấy sắc mặt không còn một giọt máu của cô thì lo lắng không thôi.

Phụng Cơ giọng nói thều thào, cả người vô sức, trước khi ngất đi đã hạ lệnh đưa Du Tiểu Bích tới Nam Mỹ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.