Đào Vĩnh Trạch ồ lên một tiếng rồi nhìn Vân Nghệ Tử hỏi :
- Có phải các vị trúng Ngũ Độc châm của con tiểu yêu nữ kia không? Các vị bất tất phải sợ hãi lão phu sẽ giải cứu cho.
Bốn tên ma đầu nửa tin nửa ngờ, thế công chậm lại.
Giang Mỹ Linh giật mình kinh hãi vội quát lên :
- Đừng tin lời lão nói nhăng, khắp thiên hạ chẳng một ai giải cứu được Ngũ Độc châm của ta.
Đào Vĩnh Trạch cả cười hỏi :
- Ngươi quên rồi sao? Lão phu đã lấy được ở nhà ngươi mấy pho bí lục trong đó có phép cách chế luyện và cách giải tán Ngũ Độc châm. Hà hà! Ngũ Độc châm của nhà ngươi sau bốn mươi chín ngày khiến người trúng phải nát thân ra mà chết. Có đúng vậy không?
Giang Mỹ Linh hắng giọng một tiếng toan kiếm lời bài xích thì Đào Vĩnh Trạch đã thét lớn :
- Các vị còn sợ gì nữa? Sợ rắn độc của Lăng Trung Ngọc chăng? Hay sợ không có thuyền để ra biển? Các vị đã theo lão phu thì chẳng còn gì đáng sợ nữa. Uổng thay cho các vị đã làm chúa tể một phái mà để cho bọn hậu nhận tiểu bối sai khiến. Không sợ người ta cười thối óc sao? Này! Các vị hãy giết thằng lỏi này đi trước rồi chúng ta cùng đi kiếm bí lục võ công của Võ Hạo Thiên.
Đào Vĩnh Trạch nói mấy câu này như đánh vào trái tim bọn ma đầu. Chúng thấy Đào Vĩnh Trạch bản lãnh hơn người lại có Xà Thần đi theo không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-la-than-cong/2316217/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.