Đào Vĩnh Trạch cũng biết việc này võ công đã từng đồn đại, nay nghe bọn họ chứng thực liền nổi lòng tham. Lão hỏi Lăng Trung Ngọc :
- Hiện giờ ngươi chưa dùng tới bức họa đồ đó thì giữ nó làm cóc gì? Bỏ quách ra cho y.
Lăng Trung Ngọc là hạng người nào mà chịu bọn này uy hiếp. Chàng buông tiếng cười lạt toan nói câu cự tuyệt thì Giang Mỹ Linh vừa bước đi hai bước định vào khoang sau lấy thuốc, cô nghe câu chuyện này đột nhiên dừng lại rồi cứ cười khành khạch.
Đào Vĩnh Trạch hỏi :
- Ngươi cười gì vậy?
Giang Mỹ Linh đáp :
- Bức đồ ở trong mình ta nhưng bị sóng gió thế này mà ngươi tưởng còn giữ được ư?
Đào Vĩnh Trạch nói :
- Ngươi cứ móc ra cho chúng ta coi.
Quả nhiên Giang Mỹ Linh móc ra một cuộn giấy nhàu nát ướt sủng liệng tới trước mặt bọn kia nói :
- Đây! Các ngươi muốn lấy thì lấy đi!
Vân Nghệ Tử cầm lấy la lên :
- Hỏng bét! Nát hết cả rồi.
Đào Vĩnh Trạch nói :
- Nát thì nát cũng cứ coi xem.
Lão nhóm lửa lên coi thì những tờ giấy dính vào nhau bê bết. Hắn thận trọng bóc ra từng mảnh nhưng nét mực đã nhòe nhoẹt nhìn không rõ nữa chỉ phản phất thấy trên bức họa đồ có vẽ hình người lớn.
Đào Vĩnh Trạch hỏi :
- Có phải cái này không?
Vân Nghệ Tử đáp :
- Dường như đúng đó! Bức họa này chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-la-than-cong/2316216/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.