Chương trước
Chương sau
Ào... ào... ào...

Như một cơn bão, hồn lực trăm dặm bên trong Không Gian Châu điên cuồng lao đến chỗ Bắc Minh Dạ, chúng chui vào cơ thể trác kiệt kia qua từng lỗ chân lông trên người.

Nội thể bành trướng đến cực điểm, từng sợi kinh mạch phình to như muốn vỡ tung, đan điền xoay với tốc độ ánh sáng hấp thu lượng hồn lực như giang hà, cả người hắn trở thành một cái bể chứa khổng lồ.

Sau lưng hắn, hắc ám võ hồn như được hưởng lợi, mảng màu bóng tối bao trùm lấy hắn, ngày càng khuếch đại đến một mức không thể hình dung, song nhãn đỏ ngầu vô cảm hướng về cổ hồn lực tưởng chừng như vô tận, điên cuồng hút lấy.

" Chuyện... chuyện này là thế nào...?"

Huyết Hồng Ảnh và Lý Vân Anh kinh ngạc nhìn hắn, cả hai không ngờ được lượng hồn lực khổng lồ như giang hà kia lại đang điên cuồng tràn vào người hắn, nó muốn đem cái thân thể thiếu niên này chìm vào trong biển hồn lực.

Thông thường, một Võ Đồ chỉ cần một lượng hồn lực ít ỏi tương đương với hai hoặc ba viên hạ phẩm hồn thạch là đủ để từ Võ Đồ Cửu Trọng đột phá lên Võ Sĩ, thế nhưng lúc này, Bắc Minh Dạ lại điên cuồng hút lượng hồn lực tưởng chừng đủ để đột phá cả Võ Tông Cảnh, thứ mà bao võ giả Võ Sư Cảnh mơ ước.

Thế nhưng, sau một quãng thời gian, hồn lực như bị kiệt quệ, mà cảnh giới của Bắc Minh Dạ lại dậm chân ở tại chỗ không thể tiến thêm dù lượng hồn lực khổng lồ kia đã chạy gần như toàn bộ vào người hắn.

" Vẫn không đủ?"

Huyết Hồng Ảnh mới phát hiện ra cỗ hồn lực lớn đến như vậy lại không đủ với một Võ Đồ, nhưng tạm thời không sao, bởi vì hiện tại nàng và hắn đang trong trạng thái song tu.

Hiển nhiên là nàng vẫn còn tỉnh táo ngoại trừ chút mệt mỏi do mới tỉnh lại và cùng hắn làm chuyện đó đến mệt lả, nhưng không vì đó mà nàng không biết mình như thế nào, cơ thể hoàn hảo vô khuyết với một nguồn hồn lực đã đủ mười phần, nàng nhắm đôi mắt ngọc, chậm rãi truyền hồn lực của mình vào bên trong.

Ầm... ầm... ầm...

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, dấu hiệu đột phá cảnh giới cuối cùng cũng đã xuất hiện, thân hình Bắc Minh Dạ dần dần thu nhỏ lại, từng tiếng vang ầm ầm bên trong nội thể, xiềng xích cảnh giới cuối cũng cũng bị phá tan.

Mảng hắc ám phía sau dần dần thu nhỏ, hình dạng của nó vẫn ở trạng thái vô định nhưng kích thước lại bằng với một con người.

" Chàng đột phá rồi..."

Nhận thấy biến đổi trong người của Bắc Minh Dạ, Huyết Hồng Ảnh bất ngờ, nàng mỉm cười nhìn nam nhân của mình.

Xoạt...

Bắc Minh Dạ mở mắt, nhãn quang màu vàng kim lóe lên, hồn lực trong người phóng ra nhàn nhạt, cỏ cây xung quanh lại không hề phấp phới như trong tưởng tượng, dường như khí thế vừa rồi chỉ là ngọn gió nhỏ thoáng qua.

Phụt...

Huyết Hồng Ảnh nhìn thấy một màn này thì che miệng cười, đôi mắt ngọc lấp lóe tiếu ý nhìn Bắc Minh Dạ, lúc này hắn đang lúng túng không biết nói cái gì, nàng nhẹ nhàng nói:

" Bởi vì chàng vừa đột phá lên Võ Sĩ nên hồn lực không đủ mạnh để tác động tới không gian."

Bắc Minh Dạ nghe xong thì cười khổ, định bụng tạo ra uy thế thể hiện trước mắt nữ nhân nhưng không ngờ lại trở thành trò cười của nàng, hắn nhanh chóng đè nàng nằm xuống, côn thịt bắt đầu ra vào bên trong Huyết Hồng Ảnh, hắn giả vờ tức giận nói:

" Dám cười phu quân của nàng, hãy xem ta đây..."

Bạch... bạch... bạch...

Tiếng bành bạch da thịt vang lên, hai con người kia lại quấn lấy nhau, hơi thở đậm mùi tình tứ, từng thước da đều dính mồ hôi, cả hai như hai con thú động dục bỏ quên cả không gian, mặc kệ đi người thứ ba đang khó chịu nhìn họ.

...

Thỏa mãn thêm được một lúc, Bắc Minh Dạ đứng dậy, thân thể hùng dũng với từng khối cơ tựa như tạc ra, sợi gân như điện đồ nổi cộm lên, bên dưới là tiểu huynh đệ vẫn còn vươn cao không khuất phục.

Bên dưới, Huyết Hồng Ảnh thở hổn hển, nàng không ngờ tinh lực của nam nhân này lại trâu bò như vậy, hành hạ nàng tận hai hiệp liền mà vẫn sinh long hoạt hổ.

" Hai người rốt cục cũng xong rồi đó hả!"

Bất giác một thanh âm nữ tử vang lên, ẩn chứa sự bất mãn hướng về phía hai người.

" Ặc, quên mất cô nàng Lý Vân Anh vẫn còn ở đây..."

Bắc Minh Dạ thầm kêu hỏng bét, do mãi trị thương cho Huyết Hồng Ảnh, sau đó cùng nàng đại chiến vài hiệp liền, rồi lại đột phá cảnh giới nên hắn quên mất sự tồn tại của Lý Vân Anh, hắn vội vàng mặc lại y phục.

Huyết Hồng Ảnh lúc này mới để ý tới thiếu nữ đang đi đến gần bọn họ, nàng kinh ngạc thốt lên:

" Vân Anh muội muội, muội làm gì ở đây?"

Lý Vân Anh nhìn nàng, chu môi nói:

" Giờ tỷ tỷ mới để ý tới muội hay sao, lúc này tỷ còn chìm đắm xuân sắc với tên dâm tặc này kia mà!"

Sau đó liếc mắt nhìn Bắc Minh Dạ, ánh mắt như hai viên đạn bắn ra muốn giết chết hắn. Cái tên này, lúc nãy còn mắng mỏ mình, bây giờ đâm ra ăn tươi nuốt sống Huyết Hồng Ảnh, quả nhiên nam nhân đều là bọn gian tình.

Bắc Minh Dạ vuốt vuốt mũi, hắn quả thật là quên mất nàng, nhưng cái hắn tò mò là tại sao Lý Vân Anh lại quen một cô nàng dong binh như Huyết Hồng Ảnh, hắn lên tiếng hỏi:

" Nàng quen biết nàng ta sao?"

Huyết Hồng Ảnh gật đầu, nàng trả lời:

" Có một lần thiếp cùng đại ca của mình đến Sài Thành bàn chuyện việc truy tìm bảo khố ở gần địa bàn Sâm Lâm Vạn Trượng, lúc đó vô tình nhìn thấy Vân Anh muội muội đang bị hộ vệ của thành chủ truy đuổi, thiếp vô tình giúp đỡ muội ấy trốn khỏi những tên hộ vệ đó rồi mang muội ấy theo bên mình khoảng vài ngày ở Sài Thành, từ đó cả hai xem nhau như tỷ muội, cho đến khi biết muội ấy là con gái của thành chủ nên thiếp đưa nàng về!"

Bắc Minh Dạ nghe xong thì thầm tặc lưỡi, thảo nào lúc đầu hắn nghi ngờ về việc Lý Vân Anh lại quan tâm đến Huyết Hồng Ảnh, thậm chí dám chi ra tận hai mươi viên hạ phẩm hồn thạch, quả nhiên hai người là tỷ muội thân quen!

" Nếu đã như vậy thì nàng trò chuyện với nàng ta đi! Nàng ta lo lắng cho nàng nhiều lắm đấy!"

Bắc Minh Dạ nhẹ giọng nói, sau đó hắn nhanh chóng chuồn đi chỗ khác, để lại Huyết Hồng Ảnh khó hiểu nhìn hắn và ánh mắt hình viên đạn của Lý Vân Anh.

" Vân Anh muội tại sao lại ở chỗ này, không phải bá phụ cấm túc không cho nàng ra ngoài chơi hay sao!"

Huyết Hồng Ảnh tò mò hỏi, hiển nhiên việc Lý Vân Anh tại sao lại xuất hiện ở chỗ này, vì lý do gì.

Lý Vân Anh cũng thành thật trả lời, nàng kể từ lúc vô tình cưỡi Độc Giác Thú đâm trúng Bắc Minh Dạ, sau đó hai người cùng nhau dự định đi về Học Viện Bá Vương, tuy nhiên giữa đường tên kia lại muốn bước sâu vào trong Minh Châu Sâm Lâm, nàng đi theo và chứng kiến cảnh một mình hắn điên cuồng diệt sát bầy Độn Thổ Thử, sau đó hắn phát hiện ra nàng rồi cả hai cãi cọ một phen, lúc đó không biết tại sao nàng lại đi cùng hắn, để rồi bị bầy Dạ Phong Lang săn đuổi rơi xuống vực sâu, cả hai cùng bất tỉnh trôi dạt đến một hang động và ngày hôm sau muốn tìm đường rời đi thì vô tình gặp phải Huyết Hồng Ảnh đang săn giết Đại Lực Thiết Hùng, rồi cứu nàng ra khỏi chỗ tử chiến của Mặc Vô Dục

" Ý của muội là tên đó chỉ với một Võ Đồ Thất Giai lại có thể cản được một đòn của Mặc Vô Dục á?"

Huyết Hồng Ảnh kinh ngạc nói, bình thường một Võ Đồ Cửu Trọng cũng không dám đỡ lấy một đòn của Võ Sư Sơ Kỳ bởi vì chênh lệch cảnh giới quá xa, cho dù may mắn đỡ được cũng nội thương nghiêm trọng, còn đằng này một tên Thất Trọng Võ Đồ lại có thể ngáng ngạnh với một tên Võ Sư Đỉnh Phong dù tên Võ Sư này đã bị thương, nhưng đó vẫn là chênh lệch a.

" Muội không biết hắn làm cách nào nhưng Bộ Pháp của hắn nhanh, ngay cả Dạ Phong Lang cũng không thể nào rượt đuổi kịp hắn."

Lý Vân Anh nói.

" Bộ Pháp? Chẳng phải Võ Sĩ trở lên mới có khả năng thi triển được các loại Bộ Pháp hay sao, bình thường Võ Đồ lấy đâu ra hồn lực để thi triển?"

Huyết Hồng Ảnh lại thêm một phen kinh ngạc, xem ra nàng đánh giá thấp về nam nhân của mình rồi.

" Muội không biết làm cách nào nhưng chính mắt muội nhìn và nhận thấy được tốc độ của hắn, nếu so ra thì tương đương với một Võ Sư Cảnh thông thường."

Lý Vân Anh gật gật đầu nói.

" Có thể là do võ hồn kỳ lạ của Dạ chăng?"

Huyết Hồng Ảnh suy tư, nàng hướng mắt nhìn về phía đằng xa, nơi Bắc Minh Dạ đang làm cái gì đó, vẻ mặt biến ảo không ngừng. Một Võ Đồ lại có thể thi triển được bộ pháp võ kỹ, xem ra Bắc Minh Dạ không phải là một võ giả thông thường.

" À phải rồi, tại sao người của Đạo Bảo Dong Binh Đoàn biết tỷ ở đó để mà đến vậy? Lúc bọn muội ở khu vực gần đó có thấy bọn chúng đâu?"

Lý Vân Anh nhớ đến cảnh Mặc Vô Dục và Đạo Bảo Dong Binh Đoàn đột ngột xuất hiện, nàng hỏi.

" Tỷ cũng không biết, bởi lúc đó vô tình chạm trán Đại Lực Thiết Hùng nên không biết vì sao bọn chúng lại có mặt ngay thời điểm bọn tỷ giết xong Đại Lực Thiết Hùng."

Huyết Hồng Ảnh lắc đầu, lúc đó nàng đã có chút mệt mỏi do trận chiến kéo dài, hơn nữa việc đám người Đạo Bảo Dong Binh Đoàn lại xuất hiện kịp lúc đến như vậy, ắt hẳn có nguyên nhân gì đó!

" Tỷ không điều tra hay sao?"

Lý Vân Anh nhẹ giọng hỏi.

" Để tính sau đi, khi nào trở về tỷ sẽ điều tra lại một phen, bởi vì việc đám người Đạo Bảo Dong Binh Đoàn kia xuất hiện kịp lúc không duy nhất bọn tỷ gặp phải, mà là các dong binh đoàn hay các đoàn thám hiểm khác cũng gặp, chắc chắn bọn chúng có tai mắt bên trong Dong Binh Công Hội."

Huyết Hồng Ảnh trả lời, hiện tại nàng không quan tâm lý do vì sao bọn chúng lại xuất hiện vào thời điểm thích hợp như vậy, dù cho nàng không có điều tra đi nữa thì cũng sẽ có dong binh đoàn hay đoàn thám hiểm khác điều tra, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.

...

Ở tít xa đằng kia, cách chỗ hai người Huyết Hồng Ảnh và Lý Vân Anh, Bắc Minh Dạ đang ngồi chống cằm, vẻ mặt buồn chán nhìn về nhiệm vụ hoàn thành của mình.

[Keng, chúc mừng ký chủ đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao. Phần thưởng của ký chủ là: Khai Nhãn Thần Lực một lần, bản thiết kế hồn binh dạng song đao, Tẩy Tủy Đan x1 ( đơn vị: viên).]

Tiếng hệ thống thông báo nhiệm vụ hoàn thành, Bắc Minh Dạ thở dài nhìn nhãn cầu để dấu chấm hỏi to đùng nằm bên trong Hệ Thống Không Gian Chứa Vật, cùng một cái bản vẽ song đao làm bằng giấy thô, hắn buồn chán hỏi Ánh Nhi:

" Khai Nhãn Thần Lực là cái gì? Có phải giúp ta có đôi mắt mới kiểu Hỏa Nhãn Kim Tinh của Tôn Ngộ Không hay Âm Dương Thần Nhãn của Nhị Lang Thần không?"

Ánh Nhi xuất hiện, nàng trề môi chê bai:

" Thiếu gia thật mơ mộng viễn vong, Hỏa Nhãn Kim Tinh là Thần Vật độc nhất vô nhị, làm sao có thể xuất hiện một thứ như vậy được! Còn Âm Dương Thần Nhãn, cái này quá gọi là phế vật đi, chẳng có hay ho gì cả!"

Bắc Minh Dạ nghe xong thì nhướng cả mày, hắn nói:

" Âm Dương Thần Nhãn mà cũng gọi là đồ phế vật hay sao?"

Ánh Nhi gật đầu, nàng dùng một tay kéo mạnh, một tấm màn hình nhìn như mảnh vải thô xuất hiện với chi chít hàng chữ, nàng cầm que gậy dài một thước chỉ điểm:

" Đây là danh sách xếp hạng thần nhãn trong vũ trụ, trên cái bảng này có tổng cộng năm mươi loại nhãn lực, thiếu gia xem đi."

Bắc Minh Dạ gật đầu, hắn đưa mắt nhìn từ phía dưới điếm lên.

Bảng Xếp Hạng Nhãn Thần:

- Top 50: Âm Dương Thần Nhãn.

- Top 49: Phệ Hồn Ma Nhãn

- Top 48: Thiên Lý Nhãn

- Top 47: Thấu Thị Thần Nhãn

- Top 46: Bạch Nhãn

...

Nhanh chóng lướt qua vô số loại nhãn lực, Bắc Minh Dạ thấy toàn những thứ phải gọi là cực kỳ kinh khủng, từ dị nhãn đến công dụng, tất cả đều nói lên sức mạnh của bọn chúng. Và rất nhanh, hắn đã tiếp cận đến những loại nhãn lực top 10.

- Top 10: Tả Luân Đồng

- Top 9: Tử Thần Ma Nhãn

- Top 8: Hư Vô Tố Đồng

- Top 7: Bá Vũ Thần Nhãn

- Top 6: Hỏa Nhãn Kim Tinh

- Top 5: Tiên Đồng Kim Nhãn

- Top 4: Nhãn Lực Của Ma Thần

- Top 3: Tử Không Nhãn

- Top 2: Luân Hồi Nhãn

- Top 1:...

" Ớ, tại sao lại không có tên của nhãn lực top 1??"

Bắc Minh Dạ ngừng ngay vị trí đầu tiên, hắn nhìn Ánh Nhi hỏi.

" Bởi vì nhãn lực đó không thể tồn tại trên vũ trụ này! Nói một cách chính xác không ai có đủ nhận thức và đẳng cấp thể sỡ hữu loại nhãn lực đó!"

Ánh Nhi lắc lắc đầu.

" Cái gì? Không ai đủ nhận thức và đẳng cấp để sở hữu á..."

Bắc Minh Dạ nghe xong thì ngớ cả người ra, phải biết vũ trụ này tồn tại các lão quái vật trường tồn gần như bằng với vũ trụ khai sinh, ấy vậy mà không ai có đủ khả năng sở hữu loại nhãn lực kia hay sao!

" Đúng vậy, bởi vì nó là thứ không còn gọi trong khuôn khổ của vũ trụ nữa, thiếu gia đừng suy nghĩ về nó!"

Ánh Nhi nói.

" Chậc... chậc, thật muốn biết cái loại nhãn lực đó là gì!"

Bắc Minh Dạ lại bắt đầu cảm thấy tò mò với loại nhãn lực top 1 kia, thế nhưng bản thân hắn giờ chỉ là một con kiến nho nhỏ ở vũ trụ rộng lớn, không đáng nhắc đến. Nếu hắn muốn tìm hiểu thì phải mạnh hơn nữa.

" Thiếu gia bây giờ dùng Khai Nhãn Thần Lực được rồi đó!"

Ánh Nhi nhắc nhở.

" Vậy thì làm đi."

Bắc Minh Dạ gật đầu.

...Còn tiếp...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.