Bắc Minh Dạ ngồi trầm ngâm một lát, hắn nhìn Ánh Nhi hỏi:
" Bây giờ có cần khai nhãn luôn không?"
Ánh Nhi chẳng buồn nói:
" Thiếu gia cứ tự nhiên, việc khai nhãn này hiện tại giúp ích rất nhiều, cho dù nó thuộc top mấy đi chăng nữa!"
" Được, vậy thì sử dụng khai nhãn thần lực đi!" Bắc Minh Dạ xoay ống tay tự tin nói.
[Keng, ký chủ quyết định sử dụng Khai Nhãn Thần Lực? Điều Kiện Khai Nhãn: Thần lực của nhãn đồng bị vô hiệu hóa trong vòng một tháng.]
Tiếng hệ thống lạnh tanh đáp lại.
" Cái quái gì, thần lực bị vô hiệu hóa trong vòng một tháng á!" Bắc Minh Dạ nhìn về phía Ánh Nhi, thấy nàng nhún nhún vai nói:
" Đấy là điều kiện bình thường nhất, nếu một người khác muốn khai nhãn bắt buộc phải có huyết mạch tương thích hay thể chất tương đồng, lại phải chịu sự giày vò ít nhất một năm mới có thể mở được nhãn thần, nếu khai nhãn không thành thì có nguy cơ bị mù lòa vĩnh viễn. Còn thiếu gia thì có hệ thống phụ trợ, việc khai nhãn phải gọi là dễ như ăn bánh, bị vô hiệu hóa tận một tháng có thể nói là ngắn nhất dành cho thiếu gia rồi."
" Vậy thì ta dùng một lần Khai Nhãn Thần Lực đi!"
Bắc Minh Dạ nói với hệ thống.
[Keng, ký chủ đã xác nhận Khai Nhãn Thần Lực đến từ hệ thống. Vui lòng chờ trong giây lát.]
Tiếng hệ thống vang lên.
[Keng, ký chủ Khai Nhãn Thần Lực thành công.]
[Keng, ký chủ khai mở nhãn thần Tả Luân Đồng.]
[Keng, Tả Luân Đồng đã hoàn thành dung nhập vào nhãn cầu của ký chủ.]
Tiếng hệ thống vừa kết thúc thì ngay tức khắc, đôi mắt màu vàng đồng của Bắc Minh Dạ đột ngột chuyển màu, một màu hoàng kim đầy hoang dã biến mất, thay vào đó là huyết sắc nhãn đồng với một dấu phẩy màu đen.
Trong sát na, Bắc Minh Dạ dường như thấy được mọi thứ, những thứ nhỏ bé mà mắt thường không nhìn thấy lại rõ ràng qua đôi huyết nhãn tà dị kia, tất cả đều chậm lại qua đôi mắt của hắn.
[Keng, các chức năng của Tả Luân Đồng tạm thời bị phong ấn. Thời gian phong ấn: 1 tháng.]
Tiếng hệ thống lại vang lên, sau đó mắt của Bắc Minh Dạ trở lại như bình thường, huyết sắc tà nhãn biến mất trở lại thành màu vàng đồng của lang sói, Bắc Minh Dạ vội hỏi:
" Nàng vừa nghe gì đúng không? Trong phút chốc dường như ta thấy được tất cả mọi thứ trong tầm mắt của mình, và chúng di chuyển chậm lại."
" Đó là công năng của Tả Luân Đồng một ấn." Ánh Nhi bay vòng quanh người hắn, nàng giải thích:
" Tả Luân Đồng, nhãn thần nằm trong top 10 của Nhãn Lực Bảng, những gì mà thiếu gia vừa mới được trải nghiệm chỉ là một chút công năng nhỏ bé mà nhãn lực nào cũng có thôi, chứ thực lực thật sự của Tả Luân Đồng, phải chờ đến lúc thiếu gian khai nhãn thành công mới biết được."
" Vậy nàng có thể giải thích cho ta về nguồn gốc của Tả Luân Đồng được không?"
Bắc Minh Dạ chậm rãi hỏi. Hắn cũng muốn biết một chút về nguồn gốc của nhãn lực mà mình sở hữu.
" Về nguồn gốc của nó phải chờ đến lúc thích hợp thì thiếu gia mới có thể được biết, còn hiện tại dù có biết cũng chẳng để làm gì, mà còn tạo ra cho thiếu gia một thứ áp lực vô hình."
Ánh Nhi trả lời một cách qua loa.
" Nếu nàng không nói thì ta cũng không hỏi thêm." Bắc Minh Dạ nhún nhún vai, nếu Ánh Nhi đã không muốn giải thích gì thêm thì hắn cũng chẳng để tâm tới làm gì nữa.
Bắc Minh Dạ ngồi dậy, hắn vươn vai một cái, tiếng xương khớp kêu lên răng rắc khiến hắn thoải mái vài phần. Đã lâu rồi hắn chưa giãn gân giãn cốt khiến xương của hắn có chút cứng ngắc, cảm giác đúng là khó chịu.
Hướng mắt về phía hai nữ nhân đằng xa, Bắc Minh Dạ nhanh chân đi tới. Khi tới gần, hắn ngồi cạnh Huyết Hồng Ảnh, nhẹ giọng hỏi:
" Hai người đang nói chuyện gì vậy?"
"Bọn ta nói chuyện gì cũng chẳng liên quan gì tới ngươi!" Lý Vân Anh như thiếu nữ chanh chua, nàng nhìn Bắc Minh Dạ, nói mà như mắng vào mặt hắn.
" Làm gì mà phản ứng thoái quá vậy, ta đâu có hỏi nàng." Bắc Minh Dạ nhướng mày, sau đó đưa đầu vào sau gáy Huyết Hồng Ảnh, hắn nói:
" Ta đây đang hỏi Hồng Ảnh phu nhân của ta kia mà! Hồng Ảnh, nàng trả lời ta đi."
Phụt...
Hồng Ảnh che miệng cười, nàng nhìn hai con người này như hai đứa con nít thích cãi nhau, nàng trả lời:
" Bọn thiếp đang nói về chàng!"
" Ta có gì để hai người nói hay sao!" Bắc Minh Dạ hít hít mùi tóc mai, hắn chậm rãi nói.
" Ngươi tên đại sắc lang, dĩ nhiên phải nói về việc người đã trêu hoa ghẹo huyệt rồi!"
Lý Vân Anh hừ giọng đáp.
" Này nhé, cô tiểu thư họ Lý kia, nàng đây là dùng kế ly gián tình cảm hai người bọn ta hay gì! Nàng nên nhớ nàng ấy đã là nữ nhân của ta, đừng hòng dụ dỗ nàng ấy!"
Bắc Minh Dạ khịt khịt mũi coi thường.
" Hừ, không phải vì tình thế ép buộc thì ngươi có quan tâm đến tỷ ấy hay không! Ngươi đúng là một tên thừa nước đục thả câu."
Lý Vân Anh cười lạnh nói.
" Vậy lúc kiếm của tên Mặc Vô Dục kề sát cổ nàng ấy, sao nàng không giỏi mà lao lên đỡ một kiếm kia đi." Bắc Minh Dạ tỏ vẻ chê bai, hắn nhún vai:
" Nàng không làm được chứ gì! Nếu không làm được thì đừng có tỏ vẻ ta đây! Nàng đừng nghĩ mình là nữ nhi của thành chủ Sài Thành thì muốn nói gì thì nói đâu!"
" Được rồi, chàng đừng có cãi nhau với muội ấy nữa! Tính khí nàng ấy như vậy từ bé rồi, chàng đừng kích thích muội ấy."
Huyết Hồng Ảnh nhẹ giọng khuyên bảo.
" Nếu không phải Hồng Ảnh ngăn cản, ta liền tiến tới đánh vào mông nàng!"
Lý Vân Anh lè lưỡi, không thèm để lời hâm dọa của Bắc Minh Dạ vào tai.
" Chàng từ đâu có được loại pháp bảo không gian này!"
Huyết Hồng Ảnh lên tiếng hỏi, đối diện nàng Lý Vân Anh cũng tràn đầy sự tò mò nhìn hắn. Một loại pháp bảo như thế này, nếu không phải là thế tử của thế gia sở hữu thì cũng là thiên tài đệ tử của một trong nhị đại tông môn ở Nam Kỳ, liệu tên nam nhân này có phải là người như vậy hay không?
" À, ý nàng nói là loại pháp bảo này ấy hả! Đó là vật mà sư phụ ta để lại cho ta sử dụng, tiện thể cho việc tu luyện vì hồn lực ở đây đậm đặc hơn bên ngoài!"
Bắc Minh Dạ tùy ý trả lời.
" Sư phụ?"
Huyết Hồng Ảnh cùng Lý Vân Anh bốn mắt nhìn nhau, hai người đang liên tưởng tới vị sư phụ mà Bắc Minh Dạ nói. Có thể có được loại pháp bảo như thế này, ắt hẳn vị sư phụ đó thân thế không hề tầm thường.
" Vi sư của ta không hề cho ta biết danh tính của người, ông ấy chỉ nói cứ gọi ông ấy là Phàm Lão. Hiện tại ông ấy không có ở đây nên các nàng không thể diện kiến được đâu!"
Bắc Minh Dạ nhún nhún vai trả lời, hắn bịa đại một cái tên nào đấy nói với các nàng, nếu sau này gặp phải người thật danh thật thì hắn cũng đành bó tay!
" Bọn thiếp hiểu rồi!"
Huyết Hồng Ảnh gật đầu, việc tán tu không cho biết danh tính cũng chẳng phải chuyện lạ gì, có những người không thích được người khác biết đến quá nhiều, họ cứ như vậy mà sống tự do tự tại!
" Các nàng khi nào trở về?" Bắc Minh Dạ bất chợt hỏi, Huyết Hồng Ảnh nhìn hắn một lát rồi trả lời:
" Thiếp dự định bây giờ sẽ trở về bản doanh của Xích Huyết Dong Binh Đoàn để gặp lại đại ca, sẵn tiện tìm lại những thi thể của anh em để đi an táng! Sau đó tìm đến đại doanh của Đạo Bảo Dong Binh Đoàn để báo thù!"
Huyết Hồng Ảnh nhấn mạnh hai từ "báo thù", tay nàng siết chặt, vẻ mặt giận dữ hơn bao giờ hết.
Bắc Minh Dạ vỗ nhẹ vai nàng an ủi. Những người kia đều là huynh đệ vào sinh ra tử cùng nàng, lại bị Đạo Bảo Dong Binh Đoàn giết chết thê thảm đến như vậy, nếu là hắn thì hắn cũng hành động giống hệt nàng.
" Thù có thể báo nhưng đừng để bản thân gặp nguy hiểm! Nếu nàng có chuyện gì thì ta lo lắng lắm!"
Bắc Minh Dạ nhẹ giọng nói.
" Thiếp biết rồi!"
Huyết Hồng Ảnh gật đầu, nàng tựa đầu vào vai hắn thủ thỉ. Ở trước mặt người của Xích Huyết Dong Binh Đoàn, nàng là một nữ nhân mạnh mẽ không ngại gian khổ, nhưng trước mặt đại ca và tên thiếu niên này, nàng lại bộc lộ ra sự yếu đuối của nữ tử, tuy nhiên cảm giác này nàng không hề ghét bỏ cho lắm.
" Còn ngươi, ngươi sẽ làm gì khi rời khỏi đây!"
Bắc Minh Dạ hỏi Lý Vân Anh.
" Dĩ nhiên là..."
Lý Vân Anh chống nạnh đáp, nàng dĩ nhiên sẽ theo hắn để khám phá cái Minh Châu Sâm Lâm rồi.
" Nàng cùng Hồng Ảnh trở về gia tộc đi, đừng đi theo ta làm gì nữa! Chỉ còn khoảng hai mươi ngày nữa là tổ chức kỳ tuyển sinh của Học Viện Bá Vương, ta không muốn nàng phải gặp thêm nguy hiểm khi đi cùng với ta!"
Đùa sao, hắn cần phải tìm kiếm hồn thú để lấy hồn tinh, nơi này lại nguy hiểm trùng trùng, hắn chưa chắc bảo vệ được bản thân thì lấy cái gì để bảo vệ nàng ta, việc hắn bất lực trước Dạ Phong Lang truy sát đó chính là một bài học.
" Tại sao lại bắt ta trở về gia tộc? Ta có đi chung đường với ngươi đâu chứ!"
Lý Vân Anh chu môi nói.
" Không được! Lần này bắt buộc nàng phải cùng Hồng Ảnh trở về gia tộc của mình! Nếu không ta đành phải dùng biện pháp mạnh ép nàng!"
Bắc Minh Dạ lắc đầu nói.
" Hừ, ngươi có thể gì được ta chứ!"
Lý Vân Anh hừ giọng khinh thường, ta đâu thì mặc kệ ta, liên quan gì tới ngươi chứ!
" Hồng Ảnh, bây giờ ta đưa hai người ra ngoài, nàng hãy giúp ta!"
Bắc Minh Dạ nói với Huyết Hồng Ảnh, rồi trong chớp mắt đã xuất hiện sau lưng Lý Vân Anh.
" Ngươi định..."
Lý Vân Anh bất ngờ, nàng vội quay đầu thì...
Bộp...
Bắc Minh Dạ vung một quyền vào sau gáy nàng, Lý Vân Anh chưa kịp làm gì đã ngất xỉu, nàng ngã người ra sau dựa vào ngực Bắc Minh Dạ.
" Dạ, chàng làm gì vậy?"
Huyết Hồng Ảnh kinh ngạc hỏi, nhưng rất nhanh nàng đã hiểu, nàng nói:
" Được rồi, thiếp sẽ đưa muội ấy trở về phủ thành chủ! Chàng nhớ bảo trọng!"
Bắc Minh Dạ gật đầu, hắn đưa Lý Vân Anh cho Huyết Hồng Ảnh, hắn nắm tay nàng rồi cả hai rời khỏi Không Gian Châu.
Bụp...
Hang động tăm tối ẩm ướt xuất hiện trước mặt hai người, bên ngoài giờ đây đã không còn là ban đêm nữa mà đã là một màu sáng sủa của ban ngày, những giọt nước đọng lại trên phiến lá, chim hót vang trời.
" Dạ, chàng hãy giữ thứ này!"
Huyết Hồng Ảnh đưa cho Bắc Minh Dạ một cái nhẫn, hắn bất ngờ hỏi:
" Đây là..."
Huyết Hồng Ảnh nhẹ giọng trả lời:
" Đây là không gian giới chỉ, có thể chàng không có nên hãy lấy nó mà giữ đồ của mình!"
" Cám ơn nàng nhiều lắm!" Bắc Minh Dạ ôm nàng nói, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng kia.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]