Chương trước
Chương sau
Tất cả đều kinh ngạc vạn phần, họ đều cảm nhận được một loại ngột ngạt cùng ngờ vực mãnh liệt ập tới.

Tiểu công tử Cố gia không thể dẫn khí vào cơ thể để tu hành trong truyền thuyết lại sở hữu tu vi Linh Huyền sơ kỳ? Tu vi này đặt lên bàn cân với tam đại thiên kiêu trong kinh chỉ kém một bước, làm sao có thể?

Tiểu công tử Cố gia dùng thân phận hiệu úy gây rúng động cả trận mạc, mắng nhiếc hàng vạn binh lính Bắc Việt quốc, thể hiện ra phong phạm của một bậc đại tướng. Ngươi chắc chắn chuyện này không phải là người si nói mộng đó chứ?

Tiểu công tử Cố gia từ nhỏ đến lớn chỉ biết hiếp đáp các công tử trêu chọc các tiểu thư nhà khác, cả ngày chuốc chuyện thị phi, vậy mà là một thiên tài vô song ẩn mình? Lấy tu vi Linh Huyền sơ kỳ tránh thoát khỏi một mũi tên tập kích của cường giả Địa Huyền?

“Cái này… thực sự là tiểu công tử Cố gia sao?”, trong chốc lát tất cả bắt đầu xì xào bàn tán với nhau, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

“Tiểu công tử Cố gia suốt ngày lưu luyến Bích Hoa lâu lúc đầu, cũng là tiểu công tử Cố gia muốn rước một kỹ nữ làm vợ trong lời đồn đại, lại sở hữu tu vi Linh Huyền sơ kỳ?”, một quan văn âm thầm tự nhéo mình một cái, căn bản không thể tiếp nhận sự thực này, đôi mắt ông ta giăng đầy sự nghi ngờ.

“Tu vi Linh Huyền sơ kỳ không phải là thứ một sớm một chiều có thể đạt được, trừ phi những hành vi trước đó tiểu công tử Cố gia đều chỉ là giả bộ? Chuyện này…. không đâu, nói thế nào cũng không thông mà!”

Trên triều, có người lập tức phản ứng lại, kinh hãi quá đỗi thốt lên.

Lời này vừa vang lên đã thực sự đẩy tất cả mọi người thoát ra khỏi kinh hoảng, bắt đầu vắt óc phân tích điểm bất thường trong đó.

Mạc Tu Ương ngồi cao cao trên ghế rồng cũng sửng sốt, vốn dĩ lần trước triệu kiến Cố Thiên Mệnh vào cung thì biểu hiện của hắn đã đủ khiến ông ta coi trọng vài phần, cũng cho rằng hắn không phải là người đơn giản như mặt ngoài thể hiện.



Chẳng ngờ Cố Thiên Mệnh không những không đơn giản, mà còn có tài năng hơn người. Chỉ với một trận đánh tại Nhạn Hành quan lần này, hắn không cô phụ truyền thống can trường của ông cha, thậm chí còn có phần nổi trội hơn.

"Chẳng lẽ… nhiều năm như vậy, tiểu công tử Cố gia vẫn luôn giả bộ?”, lại có người thầm nuốt nước bọt khan, nghĩ tới việc nếu Cố Thiên Mệnh thực sự giả vờ thành dáng vẻ công tử bột quần là áo lượt, qua mắt người trong thiên hạ suốt những năm qua liền không nhịn được rùng mình.

Sống như một công tử bột nhiều năm, lừa gạt hàng ngàn người, tâm tính ẩn nhẫn này của tiểu công tử Cố gia này thực sự khiến người ta phải dựng tóc gáy.

Quan trọng là, hắn làm như vậy với ý nghĩa gì? Hắn muốn làm gì?

“Thằng nhóc Cố gia, thật là… khủng bố mà…”, bộ râu bạc trắng của binh bộ thượng thư Hàn Thần, ông nội ruột của Hàn Ngụy khẽ run lên, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.

Trong mơ hồ trên đại điện truyền tới tiếng nuốt nước bọt và yết hầu chuyển động không dễ nhận ra.

Lúc đầu khi gặp Cố Thiên Mệnh, Lý Thiên Nguyên chỉ cảm nhận được tu vi Nhân Huyền hậu kỳ của hắn. Sao sau một khoảng thời không gặp, còn ngay tại chiến trường đột phá tới Linh Huyền sơ kỳ, hơn nữa còn thoát khỏi một mũi tên bất ngờ của cường giả Địa Huyền.

Điều này thực sự khiến ông ta kinh sợ, có chút chậm rì rì thầm nhủ: “Thiên tài tuyệt thế, thực sự khiến người ta phải rung động tâm can!”

“Quân thượng, xin người thứ lỗi cho sự lỗ mãng của lão thần”, sau khi vui sướng hét lên vài tiếng, ông cụ Cố liền gấp gáp thu lại khí thế hùng hậu của mình, phảng phất lại biến thành một ông lão bình thường, cúi người hành lễ với quân thượng Mạc Tu Ương.

“Cố lão tướng quân sốt ruột cho cháu trai trẫm có thể hiểu được”, ngoài mặt Mạc Tu Ương vẫn giữ nguyên nét uy nghiêm bất khả xâm phạm, nhưng thực tế trong lòng cũng chấn động không kém gì các đại thần trong triều.



Tên nhóc Cố gia này vậy mà lừa gạt cả thiên hạ, trên dưới Cố gia một người cũng không hay biết, thực sự khiến người khác phải lau mắt mà nhìn, nể phục không thôi.

“Cảm ơn bệ hạ đã thông cảm”, ông cụ Cố vẫn chưa thể hoàn toàn bình tĩnh lại, trên khuôn mặt nhăn nheo vẫn treo đầy vẻ kích động vui mừng, không cách nào xua tan đi.

“Ừm”, Mạc Tu Ương nhìn triều thần phía dưới vẫn xôn xao nghị luận không ngừng, trầm giọng nói: “Buổi trầu tạm thời dừng tại đây, phải thời thời khắc khắc chú ý tới động tĩnh của Bắc Việt quốc, sau khi trận chiến tại Nhạn Hành quan hoàn toàn kết thúc lại cử hành phong thưởng”.

“Cung tiễn quân thượng”.

Nghe được lệnh giải tán, bách quán lập tức thu lại biểu cảm kinh ngạc, nhất tề quỳ rạp xuống đất hô to.

Sau đó, Mạc Tu Ương liền rời khỏi đại điện.

Trước khi đi ông ta không khỏi liếc ông cụ Cố một cái thật sâu, trong lòng có chút hào hứng lẩm bẩm: “Thằng nhóc Cố gia này ẩn giấu thật sâu mà! Thú vị…”

Đợi quân thượng Mạc Tu Ương rời khỏi, văn võ bá quan mới thực sự nổ ra cuộc thảo luận chân chính, tất cả đều xoay quanh chủ đề về Cố Thiên Mệnh.

Nhưng e dè vì sự có mặt của ông cụ Cố nên hầu hết những lời nói ra đều mang theo ý xu nịnh, hoặc thầm hoài nghi trong lòng.

“Lão Lý, ông có phải sớm đã biết rồi không?”, có thể đứng vững trên đỉnh cao chốn quan trường thì ông cụ Cố không thể chỉ là một võ tướng cứng nhắc, ông lập tức quay sang nhìn thẳng vào đại thần nhất phẩm Lý Thiên Nguyên mà chất vấn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.