Vốn dĩ quân báo khẩn cấp sẽ không viết nhiều như vậy, nhưng tin tức Cố Thiên Mệnh tung hoành biên cương thực sự rất quan trọng, thậm chí còn quan trọng hơn cả đẩy lui quân địch.
Vì vậy, quân báo đặc biệt thuật lại chuyện về hắn, không dám có nửa điểm lơ là.
Nhưng vào lúc này, giọng nói của tướng sĩ kia vừa dứt, toàn bộ đại điện trong nháy mắt trở nên vắng lặng, tưởng chừng đến cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy, tất cả đều trợn trừng hai mắt, biểu cảm cực kỳ quái dị.
Ông cụ Cố khoác quan phục, mắt hổ trợn to, lớn giọng chất vấn tướng sĩ kia: “Ngươi vừa nói cái gi? Hiệu úy đó là ai?”
Ông cụ Cố hoài nghi tai mình nghễnh ngãng rồi, sắc mặt vô cùng phong phú, không biết nên hình dung như thế nào, vội hỏi.
Không chỉ có ông cụ Cố phản ứng thái quá, ngay cả quân thượng Mạc Tu Ương cùng đám quan viên đều giật mình ngẩn ngơ đến chết lặng.
Lý Thiên Nguyên, người đứng đầu hàng quan văn cũng co rụt con ngươi, tuy rằng ông ta biết chút nông sâu của Cố Thiên Mệnh, nhưng cũng chỉ dừng lại ở sự khâm phục trước tâm tính trầm ổn của hắn. Hôm nay…
“Dâng lên đây, trẫm tự mình nhìn xem”, Mạc Tu Ương không chút do dự hạ lệnh.
“Vâng!”
Thái giám đứng bên cạnh ông ta lập tức nhanh chân bước tới, dâng lên quân báo.
Mạc Tu Ương nhận lấy, lướt nhanh từ trên xuống dưới một lượt, thần sắc trong mắt biến hóa cực kỳ phức tạp, cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-la-kiem-than/3081595/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.