Hắn lặng lẽ nhắm mắt, tứ chi xung quanh cùng với cảm quan tựa như bị tê liệt hoàn toàn.
Tiêu Diệp nằm trên giường cứu hộ, chỉ cảm thấy mí mắt nặng trĩu nóng bừng lên, một động lực nào đó đã khiến hắn cố gắng mở đôi mắt ra nhìn xung quanh. Trừ điều này ra, hắn không thể nghe thấy bất cứ âm thanh gì, cũng không nhìn thấy bất cứ ai, toàn thân trên dưới lạnh toát, không cảm nhận được một chút hơi ấm.
Hắn hao hết sức lực muốn động đậy cánh tay của bản thân.
Nhưng cả cơ thể của hắn như bị ép khô không còn lấy một chút sức lực, hai chân hai tay đều không thể nâng lên được. Bây giờ hắn chỉ còn lấy một tia ý thức trong đầu: Hải ca còn ở bên cạnh hắn không? Hay là anh đã đi đâu mất rồi?
Rốt cuộc, anh vẫn không muốn quay đầu lại, anh vẫn không cần hắn.
Vừa nghĩ đến đây, lồng ngực vốn dĩ tê dại không còn chút cảm giác bỗng nổi lên một tia đau đớn chua xót. Mí mắt Tiêu Diệp run run, trong đầu lại hiện lên một hồi ức dường như đã bị lãng quên từ thuở nào.
Hắn nhớ tới đoạn thời gian yêu đương điên cuồng cùng tới Triệu Hướng Hải, nhớ tới lúc hắn dựa vào cửa sổ sát đất, Hải ca đứng bên cạnh uống một ngụm rượu, hắn liền vươn người hôn lên môi anh, bá đạo mút mát hương rượu thơm nồng trong khoang miệng anh. Mà Hải ca cũng chỉ híp mắt cười ôn nhu làm say lòng người.
Hắn nhớ tới khoảnh khắc Hải ca ôm Nhạc Nhạc, tay anh cầm bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-hom-nay-bat-dau-nguoc-tra-nam/911936/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.