Buổi trưa, Tô Mịch quyết định sẽ đến phòng y tế, xin phụ trách Dương một ít thuốc dị ứng.
Lại không hiểu sao, loại dị ứng này không hề gây ra cảm giác ngứa ngáy hay khó chịu, thậm chí một cái hắt hơi cũng không có, mà chỉ đơn giản là nổi mẫn đỏ khắp toàn thân cô.
Tô Mịch đi tới khuôn viên, liền quyết định sẽ rẽ sang hướng cổng phía tây đi cho nhanh, bởi vì phòng y tế của đại học A nằm gần đó, đi tắt thế này sẽ tiết kiệm được khá nhiều thời gian.
Lúc này, Tô Mịch vừa đi vừa suy nghĩ, lúc sáng trước khi rời khỏi ký túc xá, cô có nghe bọn Tiểu Bạch nói loáng thoáng chuyện gì, hình như là tỏ tình, ngỏ ý gì đó, đại khái là khá hệ trọng.
Nhưng cô còn chưa kịp lắng nghe thì đã rời khỏi, bởi vì lúc đó cô sắp trễ giờ mất rồi.
Đầu Tô Mịch nghiêng qua nghiêng lại, cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Bất chợt ở cách đó không xa, Tô Mịch nghe thấy một giọng nói rất êm ả vang lên.
Nghe kỹ lại, liền nhận ra chủ nhân của giọng nói đó không ai khác chính là bạn thân của cô, Khải Tư.
Tô Mịch hơi giật mình, nhẹ nhàng bước gần hơn , mới chợt nhận ra đối diện Khải Tư còn có một người nữa, mà người đó không phải ai xa lạ, chính là anh, Mạc Thiếu Phàm.
Vậy là những lời mà Tiểu Bạch nói với Hiểu Lôi lúc sáng, chính xác là thế này đây.
Tô Mịch cúi đầu, nửa muốn đứng lại, nửa lại muốn rời đi.
Khi mà Tô Mịch còn chưa biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dau-den-cuoi-van-cu-thich-anh/147973/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.