Tô Mịch đứng trước cửa nhà anh, nhấn chuông mấy lần, vẫn không thấy động tĩnh gì.
Cô liền hồi hộp cắn cắn môi, có khi nào anh vẫn chưa quay về hay không.
Cúi đầu nhìn xuống mèo nhỏ ở trên tay, một tay cô vuốt ve lên xuống bộ lông xám đen mượt mà của nó.
Tô Mịch thì thầm, " Làm sao bây giờ, anh ấy không có ở nhà, nếu bây giờ mà rời đi, chị thật sự cũng không biết phải làm thế nào với cưng nữa đây ".
Tô Mịch lại cắn môi, khó xử thật sự.
Lát sau, qua khoảng hai phút, trước khi Tô Mịch quay đầu thì cánh cửa liền mở ra.
Mạc Thiếu Phàm đứng đó, phía trên hoàn toàn trần trụi, phía dưới chỉ có một cái khắn tắm quấn ngang hông.
Tô Mịch há hốc mồm, giây tiếp theo đã lập tức xoay mặt về hướng khác.
Ngại ngùng đến đỏ cả gương mặt.
Sau anh lại trong bộ dáng thế này chứ, chẳng lẽ là muốn dụ dỗ người khác phạm tội hay sao.
Sau đó giống như nhớ ra điều gì, cô liền liếc liếc về phía sau anh, xác định không có ai , cô mới thở phào một cái.
Mạc Thiếu Phàm ngạc nhiên nhìn cô, sau lại nhìn con mèo trên tay cô.
Thật không ngờ cô lại đến tìm anh vào lúc này.
Tuy có chút bất ngờ nhưng rất nhanh anh đã nghiêng người đứng sang một bên, từ tốn nói , " Mịch Mịch muốn vào nhà không ?".
Tô Mịch gật đầu, lập tức bước vào trong, lúc đi qua anh, cô cũng không dám liếc ngang liếc dọc, chỉ sợ không cẩn thận lại chạm trúng thân hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dau-den-cuoi-van-cu-thich-anh/147972/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.