Buổi trưa của những ngày sau đó, Tô Mịch thẫn thờ ngồi trên một chiếc ghế trong khuôn viên trường học.
Nơi đây cây cối trãi dài, thật sự rất mát mẻ.
Tuy là buổi trưa nhưng ánh nắng hơi nhạt, lại không khiến da cô phải đổ mồ hôi.
Những ngày gần đây, Tô Mịch đã hạn chế không tới nhà ăn dùng cơm trưa.
Bởi vì cô rất sợ phải nhìn thấy anh.
Từ ngày biết anh cũng yêu thích mình, Tô Mịch luôn cho rằng bản thân là đang nằm mơ, giấc mơ đó vừa khiến cô vui mừng, vừa khiến cô tiếc nuối.
Bây giờ ngồi ở đây, một mình thế này, cô thật sự rất muốn khóc.
Mấy hôm nay dường như ngày nào cô cũng quay về ký túc xá thật trễ, có nhiều khi đợi bọn Tiểu Bạch ngủ say cô mới quay lại.
Cô sợ phải đối mặt với Khải Tư.
Bởi vì mỗi lần nhìn đến nụ cười trên môi cô ấy khi nhắc đến anh là cô lại không chịu nổi.
Khẽ cúi đầu, hay là cô nên tìm một người con trai khác, đặt niềm tin vào đó, biết đâu có như vậy cô sẽ nhanh chóng quên được anh thì sao.
Nghĩ thế, cô liền đưa mắt nhìn ngắm xung quanh, ý định chỉ có vậy, tìm một người thay thế anh.
Xa xa chợt cô nhìn thấy một chàng trai trong chiếc sơ mi trắng, gương mặt anh ta thật sự rất đẹp , hình như anh ta đang đi lại hướng này, hay nói đúng hơn là đi về phía cô.
Tô Mịch thất thần, người này không phải là mẫu hình tượng mà cô hằng mơ ước đây sao.
Ở anh ta có điều gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dau-den-cuoi-van-cu-thich-anh/147969/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.