Gió cuốn một vài chiếc lá bay ngang khung cửa sổ, Tô Mịch ngồi đó thẫn thờ, không biết có phải bản thân đang mắc bệnh hay không.
Hôm qua sau khi quay về đây, cô lúc mào cũng như người mất hồn, đến bây giờ vẫn chưa bình thường trở lại.
Tiếng cánh cửa phòng tắm mở ra, Khải Tư đứng đó trong bộ quần áo thể thao vừa vặn, đồng thời cũng tôn lên những đường cong xinh đẹp trên người cô ấy.
Tô Mịch nhìn đến cũng phải thất thần.
Tối qua, trước khi đi ngủ, Khải Tư có nói với cô về chuyện hôm nay sẽ cùng cô chạy bộ vào buổi sáng.
Lúc đầu Tô Mịch cũng có ý từ chối, sau đó liền nghĩ lại nên đành bất đắc dĩ gật đầu.
Bởi vì cô không muốn Khải Tư phải nghi ngờ, hôm qua sau khi quay về, hai mắt cô sưng thật to, liền nói dối là do ăn phải thứ gì đó nên mới bị dị ứng như vậy.
Thật không biết cho đến bao giờ cô mới hoàn toàn buông bỏ được đây.
Nhìn ra bên ngoài, hình như vẫn còn khá sớm, lát nữa gặp anh thật không biết nên đối diện thế nào.
Lúc này Khải Tư đã chạy phía trước cô một đoạn, bởi vì cả đêm qua cô không hề có một giấc ngủ sâu , cho nên hiện tại thân thể là vô cùng mệt mỏi.
Có lẽ thấy cô cứ như một chú rùa chậm chạp ở phía sau, lúc này Khải Tư đã xoay lại, liền quan tâm hỏi : " Tô Mịch, cậu sao vậy, có phải đã mệt rồi hay không ?"
Vậy mà Khải Tư cô còn nghĩ, một người siêng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dau-den-cuoi-van-cu-thich-anh/147968/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.