Năm thứ hai của Tô Mịch, đồng thời cũng là năm cuối của Mạc Thiếu Phàm ở ngôi trường này.
Mọi thứ vẫn vậy, chỉ có điều anh đã dọn khỏi ký túc xá, sống một mình trong căn hộ của gia đình anh, bọn Hứa Mặc rất muốn biết nguyên nhân nhưng trước sau anh cũng chỉ im lặng.
Lại nghe nói sau buổi tối gặp nhau kia, sư huynh Trần Tầm liền theo đuổi Hiểu Lôi của bọn họ, đến hiện tại đã nhất mực chung tình.
Khẽ mỉm cười, bước chân Tô Mịch chậm rãi dẫm lên những đám cỏ xanh mượt dưới mặt đất.
Cô ngồi xuống cạnh đó, buông giấy vẽ và bút mực đang ôm trước người ra.
Không biết sao, dạo gần đây cô rất có hứng thú về bộ môn nghệ thuật này.
Tuy hiện tại những đường nét cô vẽ còn khá cứng nhắc nhưng cô tin tưởng, có một ngày bản thân sẽ làm được.
Mới đầu cô còn nghĩ có khi nào là do cô đem lòng yêu thích anh cho nên cô mới có hứng thú với hội họa như vậy hay không, sau này mới chợt nhận ra, đó đúng là sự thật.
Bây giờ có lẽ bọn họ chỉ nên xem nhau như bạn bè, ngay cả nụ hôn kia cô cũng gần quên lãng nhưng tận sâu trái tim, cô vẫn chưa thể hoàn toàn xóa bỏ được bóng hình của anh.
Những ngày gần đây, Tô Mịch thường nghe thấy bọn Tiểu Bạch luôn nói về chuyện của Khải Tư với anh.
Bọn họ còn nói hình như mối quan hệ kia đã dần phát triển, sư huynh Thiếu Phàm dường như không còn khách sáo với Khải Tư như trước.
Khẽ cúi đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dau-den-cuoi-van-cu-thich-anh/147970/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.