Phan Bích Hà thấy Võ Thương Hạo thì chạy đến như một con cún vẫy đuôi, đôi mắt mê đắm nhìn:
- Chủ nhân...cô ta đây rồi!. Ủng hộ chính chủ vào ngay == trùmtru yện. NE T ==
Võ Thương Hạo thấy vết máu trên bả vai nó liền cau mày lại đẩy mạnh cô ta ra, đôi mắt lạnh khuôn mặt trưởng thành môi bạc là người đàn ông gần 30 nếu không có vết sẹo chính là yêu nghiệt:
- Sao cô dám làm cô ta bị thương?Tôi nói như thế nào?Đám chúng mày không nghe thấy tao nói gì sao?Mang cô ta ra ngoài đừng để xuất hiện ở đây khiến tao ngứa mắt...con đàn bà ngu xuẩn!
Băng lạnh lùng nhìn, ngước mắt lên không chút e dè mà Võ Thương Hạo vẫn giữ nguyên ánh mắt đầy thú vị nhìn nó như thấy bóng người nhỏ nhắn mấy năm trước:
- Lâu ngày không gặp, bảo bối Băng Băng...em khiến tôi có vết sẹo lớn thế này,làm sao tôi không nhớ em được chứ?Vẫn bộ dạng Gan dạ như vậy nhỉ...có bị thương cũng không để lộ một chút cảm xúc đau đớn nào...chậc mà nhìn thì hừm..._Hắn ta tiến lại gần vuốt nhẹ gương mặt tinh tế của nó, dù đang chảy đầy mồ hôi hột vẫn xinh đẹp khó tả,nó nghiêng đầy sang một bên tránh sự đụng chạm của Võ Thương Hạo:
- Càng trưởng thành càng xinh đẹp đến động lòng người thế này...chẳng trách bao năm qua tôi đều mong đợi để gặp em đây...Không ngờ đúng không?Tôi khôi phục lại Ám Trương còn quay về tìm em đây...chà thế nào?Liên hôn rồi?Lâu lắm cũng chưa gặp 3 cô tiểu thư kia nhỉ...đúng xinh đẹp đến mức khó tả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dai-tieu-thu-dai-tai-va-tu-dai-hoang-tu-luu-manh/1733964/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.