Nó cảm giác đầu đau nhức, mặt lạnh băng đầy tăm tối nhìn Phan Bích Hà đang ngồi trước mặt,nó đã định hình xong đây là căn nhà hoang cách trường khá xa nằm gần rừng, có một lần nó đã triệu tập Angel Black để vận chuyển vũ khí của tổ chức, vẻ mặt nó không chút dao động tay chân đã bị trói chặt, miệng bị dán băng dính mà nó không chút sợ hãi, ánh mắt đăm đăm nhìn chằm chằm vào Phan Bích Hà, cô ta cười đến điên dại:
- Mày không ngờ có ngày hôm nay đúng không?Mày sỉ nhục tao như thế trước mặt Minh...thì đây là cái giá phải trả...À mày đừng mong có ai đến cứu được mày, mày nghe câu nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất chưa?Với cả tao nói mày nghe, thiết bị định vị bị tao gắn sóng nhiễu ở đây rồi không ai cứu được mày cả đâu...
Sau đó Phan Bích Hà giơ tay cho 3 tên côn đồ cởi băng dính dán miệng nó ra, Băng hừ lạnh:
- Mày nghĩ tao sợ sao?Mày quên mất ở trường có camera à?Mày nghĩ Minh cùng bọn họ không biết người bắt tao là mày?Mày làm tao thất vọng đó!
Phan Bích Hà cười lớn, tiến lại cạnh nó tay cầm con dao rạch khẽ vuốt từ trên sống mũi nó xuống phần ngực:
- Chà...mày nói xem Minh thích bộ mặt xinh đẹp này của mày...hay tao rạch nát nó đến mức xấu xí xem anh ấy còn yêu mày không nhé?Tao cũng không ngu ngốc đến nỗi không biết tháo camera ra đâu...con ngu...
Băng cười lạnh, có lẽ giờ này nó đã biến mất được 1 tiếng chắc chắn bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dai-tieu-thu-dai-tai-va-tu-dai-hoang-tu-luu-manh/1733963/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.