Chương trước
Chương sau
Linh ấm ức nước mắt cứ thế rơi lã chã trên gò má đào, cô chạy một mạch, cứ chạy cảm xúc rối loạn đi đến giữa đường lớn rồi cũng không hay biết, cô cứ như thiêu thân lao qua đường lớn, tiếng xe ô tô bíp còi làm cô thức tỉnh từ đống suy nghĩ viển vơ,"bíp...bíp...bíp"
- Cô muốn chết hay gì?Muốn chết thì ra chỗ khác đừng có liên luỵ đến tôi!_Tiếng những người đi đường lớn cáu giận mà hét lên.
Lúc này Linh vì giật mình mà đứng đơ người giữa đường, vừa tiến một bước đã thấy một chiếc xe moto lao nhanh lên phía mình giật lấy chiếc túi xách mà cô đang cầm trên tay mà người đàn ông mặc đồ đen đội mũ kín mít còn cố tình tăng ga lao thẳng đến người cô.Linh nhận thấy có sự bất thường ở đây, nhíu chặt mày với tốc độ và hướng đó chắc chắn thứ hắn muốn không phải túi xách của cô.Bởi thân thủ được rèn luyện và còn là người chủ yếu huấn luyện sức lực trong bang nên thân thủ Linh rất nhanh, thời khắc sinh tử đã tránh được một cước, nhưng người đi xe kia không có ý định bỏ cuộc, hắn giật được chiếc túi của cô khiến nó rách, đồ rơi lả tả trên đường,Linh cau mặt:"Shit rõ ràng là muốn sát hại mình dựa trên vụ án cướp đồ mà".Cô nhìn chằm chằm vào biển số xe đang quay đầu lại, chiếc xe tiếp tục lao vút về phía Linh, cô chuẩn bị tránh sang và xuống tay với tên sát thủ thì bên cạnh xuất hiện một đứa bé tầm 7 tuổi đang đeo cặp dường như là đi học về.Linh suy nghĩ nếu bây giờ cô tránh sang người bị thương sẽ là đứa bé, đường rộng ô tô qua lại rất động, nếu không tan xương nát thịt thì cũng bị thương không nhẹ.Giây phút này dường như cô quên đi tính mạng của mình, đứa bé dễ thương hoảng loạn, cô vội chạy lại ôm lấy nó đẩy về phía bụi cây bên cạnh, chiếc xe moto lao vút đâm thẳng vào chân Linh, cô thả được đứa bé, tránh vẫn không kịp cơ thể lăn ra một đoạn dài, chân đau nhức dù thân thủ tốt đến đâu, cô đã cố gắng với tốc độ nhanh nhất cứu đứa bé cùng tránh hướng moto lao đến nhưng tốc độ chiếc xe quá nhanh huống hồ người lái là muốn giết cô, cô vãn là bị thương không nhẹ.
Linh loạng choạng đứng dậy thì khuỵu xuống, chân đã bị trật khớp, cô chửi thầm một tiếng, nghe tiếng khóc gào của đứa nhỏ, tên sát thủ lao xe thật nhanh về phía trước rồi biến mất,cô kìm nén đau đớn bước lại phía đứa bé, ân cần hỏi:
- Em có sao không?Mau về nhà đi!
Đứa bé thút thít nhìn cô, chỉ chỉ rồi càng khóc lớn hơn nữa:
- Cảm...cảm ơn chị gái xinh đẹp...chị chảy máu rồi, thật nhiều máu...oa oa...
Lúc này Linh nhìn phía tay của mình, một mảng máu đang chảy xuống, cô mới cảm nhận được vị đau rát đến tận cùng, là do vừa rồi lăn bên đường nên da tay đã bị trầy xước, cô cười với đứa bé:
- Chị không sao...mau về!Ở ngoài rất nguy hiểm...
Linh đứng nhìn đứa bé đi về một cách an toàn, mới đau đớn ngồi xuống ghế đá bên vỉa hè, từng đợt đau đớn cứ truyền đến, cô khó hiểu rốt cuộc thì ai muốn giết cô đây?Đi đến tận đây một thời gian chưa từng gặp kẻ thù nào, tung tích của cô cũng được Vin và Vik giấu rất kĩ,sao có thể để lộ ra cho kẻ thù của các bang khác biết được,với lại bên phía Băng, Vi và Nhi đều đang cho người giám sát hành tung các bang khác thật kĩ,có bất kì động tĩnh nào Vin và Vik đều báo lại nhưng đây cô chưa hề nhận được một tin nhắn nào.Chắc chắn không phải do họ,vậy thì hiện tại ai muốn cô chết đến mức này?Linh nhìn đống đồ lả tả rơi bên cạnh chiếc túi của Valentino bị rách, lật lên tìm điện thoại,bấm dãy số gọi Băng:
- Động tĩnh các bang khác thế nào rồi?
Băng lúc này đang thay Linh huấn luyện người trong bang, thường ngày sức lực của Linh vô cùng tốt đều là người lãnh đạo chủ lực huấn luyện người trong bang, nay Linh đang ở xa chỉ còn là Băng, Vi và Nhi thì đang vui đầu trong phòng thí nghiệm với loại thuốc súng mới:
- Không có động tĩnh...có vẻ nay cũng khá an toàn!Có chuyện gì sao?
Linh nhăn mặt, hai răn cắn chặt vào nhau nhìn vết máu chảy xuống áo:
- Tao vừa bị sát thủ truy sát đi...Có kẻ hận đến nỗi muốn giết tao rồi!
Băng trợn tròn mắt tức giận, ném chiếc gậy xuống nghe tiếng "loang choang" bên đầu dây:
- Shit,là ai?Mày đoán ra được không?Tao xử nó!Con mẹ nó, mày có sao không?
Linh nhìn xuống vết thương của mình, đau đớn kìm lại sợ Băng cùng bọn nó lo lắng:
- Không sao,mày sai Vik điều tra xem biển số xe này là của ai...và rốt cuộc tên khốn nào chê sống đủ lâu rồi dám thử thách sự kiên nhẫn của tao!
Linh gọi một chiếc xe, tìm một chiếc khách sạn sang trọng để ở tạm vài hôm cho đến khi vết thương khỏi, bản thân đầy máu khiến người đi đường xung quanh đến nhìn cô,bác tài xế có chút bồn chồn hỏi:
- Cô gái...hay cháu đến bệnh viện đi...
Linh suy nghĩ một hồi rồi gật đầu:
- Được, thế bác đưa tôi đến bệnh viện tư nhân của bác sĩ Thịnh!
Giờ phút này nếu để lộ cô bị thương ra sẽ có rất nhiều kẻ đến gây sự, nên cô đến bệnh viện tư nhân mà nơi đó bác sĩ Thịnh trẻ tuổi là bác sĩ riêng của Angel Black, cũng tiện vì gần với nơi cô đang ở đây.Cô cúi thấp đầu bước vào một cách thận trọng,lết đôi chân đau đớn một mạch đến phòng bác sĩ Thịnh,lúc này Hoài Thịnh đang ngồi xem bệnh án, thấy bóng dáng quen thuộc đến, đôi con người đỏ ngầu đầy lo lắng, chạy lại vội đỡ lấy thân thể sắp ngã khuỵu của Linh:
- Chết tiệt,cô sao lại để mình bị thành như vậy thế?Cô thật là điên rồi, sao bị thương nặng như thế này?!Khốn kiếp kẻ nào gây ra?
Hoài Thịnh năm nay mới 25 tuổi, là bác sĩ giỏi, khi hắn gặp các cô mới chủ 18 tuổi lúc đó các cô mới chủ 10 tuổi, cơ duyên như thế nào gặp được 4 đứa bé gái xinh đẹp như búp bê lại vô cùng tinh ranh, thông thạo tất cả mọi thứ.Lúc đó hắn mới chỉ là đứa trẻ mồ côi rời xa viện trẻ mồ côi Phúc Lâm, sắp chết đói đến nơi ở đầu đường xó chợ, cơ thể nhếch nhác, không được học tập suốt 18 năm trời.Lại thật khó tin 4 đứa bé gái đó lại là người cưu mang hắn khiến hắn có được ngày hôm nay, trở thành bác sĩ tư nhân tài giỏi bậc nhất, từ đó hắn liền như trở thành một người anh, một người bảo hộ cho bọn nó....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.