Linh yên vị trong phòng bệnh riêng, một căn phòng đặc biệt được tranh trí bằng tông màu trắng tinh khiết tạo cảm
giác thoải mái đến lạ, cô nhìn đôi tay đang khéo léo băng bó lại vết thương trên tay của mình với khuôn mặt nhíu lại làm như người bị thương mới chính là hắn, đôi môi mím chặt, ngủ quan tinh tế, cặp kính mỏng không dấu đi được đôi mắt đẹp mà buồn.Linh thấy khá buồn cười cũng lâu rồi cô mới đến chỗ Hoài Thịnh, vì dù có nhiệm vụ và bị thương bọn nó cũng không để lộ một chút tung tích nào, vết thương đều được tự xử lý một cách nhanh chóng và cũng vì biết Hoài Thịnh sẽ liên miệng chửi mắng bọn nó vì sự bất cẩn của bản thân liên tù tì cả 1 ngày mà không mệt:
- Anh làm vẻ mặt như tôi sắp chết đến nơi vậy?Nè dù gì anh cũng 25 tuổi rồi, đừng cau mày nhanh già mà lại khó kiếm được vợ vì xấu đó!
Cô châm trọc Hoài Thịnh một chút, đôi môi đang mím lại không tự chủ mở to, phun ra những lời mắng, giọng một lúc một to:
- Cô đùa tôi sao?Để bản thân bị thương ra nông nỗi như này?!Nhìn chân cô đi, bị treo suýt nữa đã gãy luôn rồi, cô muốn phải ôm cái nạng gỗ để lặc trong gần 1 năm sao?Tôi không hiểu người trước giờ làm
việc cẩn thận lấy đâu ra dũng khí để mình bị thương nặng như vậy hả?Còn nữa, hai bên tay thịt suýt nữa đã bị hoại tử rồi có biết không hả?Cô khiến tôi phát điên lên mất, cũng đã 18 tuổi rồi, sao không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-dai-tieu-thu-dai-tai-va-tu-dai-hoang-tu-luu-manh/1733943/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.