Chương trước
Chương sau
Editor: Khuynh Vũ

Mãi cho đến khi Vân Xuyên tiến lên ôm hắn, Khương Trạm vẫn còn ngơ ngác.

Chẳng lẽ mỹ nam kế phát huy vượt xa người thường?

Không đúng mà, trước mắt rõ ràng là một thiếu niên!

Khương Trạm không hiểu sao có cảm giác nguy cơ, chờ tay thiếu niên chạm đến thân thể hắn, hắn lập tức giật mình, túm chặt cổ tay Vân Xuyên quát: “Ngươi làm gì?”

Vân Xuyên sửng sốt một chút, thanh âm bằng phẳng không gợn sóng: “Không phải nói nếu ta mang ngươi rời đi, ngươi sẽ nói cho ta à.”

Một câu hỏi làm Khương Trạm ngượng ngùng buông tay, nói câu “Ngươi chờ chút”, rồi bắt đầu ăn như hổ đói ăn sạch toàn bộ thức ăn bao gồm một cái đùi gà trong đó, chỉ để lại một bát cơm, lúc này mới lau lau khóe miệng nói: “Đi thôi.”

Khương Trạm cũng không ôm hy vọng gì lớn, chẳng qua do đã bị nhốt quá lâu, nên thiếu niên xuất hiện làm hắn ôm một tia may mắn thôi.

Ví dụ như đám hoa cỏ làm cho tay chân người ta vô lực ở trong viện, hắn không cho rằng lấy thân thể nho nhỏ của thiếu niên có thể kéo hắn chạy trốn được.

Lúc đi ngang qua mảnh hoa cỏ kia, Khương Trạm ngạc nhiên phát hiện hắn không còn bị mùi hoa ảnh hưởng nữa.

Hắn cân nhắc một chút, hỏi thiếu niên: “Có phải các ngươi đã dùng giải dược gì đó rồi không?”

Vân Xuyên nhìn về phía Khương Trạm.

Khương Trạm chỉ chỉ mảnh hoa cỏ.

Vân Xuyên nghĩ nghĩ, rồi đưa một cái túi thơm nho nhỏ năm màu cho hắn nhìn.

“Đây là ——”

“Có cái này, sẽ không sợ.” Vân Xuyên giải thích đơn giản.

Khương Trạm khẽ híp tròng mắt, đánh giá thiếu niên hơi xấu kia, thầm nghĩ tiểu huynh đệ này có chút ngốc nha, thế mà không chút phòng bị nói với hắn những cái này, sẽ không sợ hắn cướp túi thơm rồi chạy mất?

Đương nhiên, hắn không phải là người như vậy.

Xuyên qua sân viện trống trải, chung quanh không thấy bóng người, chỉ có từng căn nhà đứng sừng sững, còn có tiếng cổ nhạc ở nơi xa truyền đến.

“ Hôm nay các ngươi có lễ mừng gì sao?” Khương Trạm hỏi.

“Lễ hội Tân Hỏa mỗi năm một lần.”

“Thì ra là thế.” Khương Trạm lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, kỳ thật căn bản không biết lễ hội Tân Hỏa là cái gì.

Thôi, không hỏi đâu, thật vất vả mới đụng phải một tên kém thông minh, nhỡ đâu thật sự dẫn hắn ra ngoài thì sao.

Theo Khương Trạm nghĩ thì, tệ nhất không phải là giống cái lần hai ngày không ăn cơm rồi tự mình bò về đó sao, không có gì ghê gớm hết trơn á.

Có điều thiếu niên này thực sự ngốc thật, vậy mà lại không để hắn trả lời vấn đề của mình trước.

Cảm giác về sự ưu việt đột nhiên sinh ra.

Rất nhanh thì Khương Trạm đã nhìn thấy đám người đang vừa múa vừa hát, lỗ tai bị tiếng ca, tiếng cười nhét đầy.

Lúc này, thiếu niên đột nhiên dừng bước.

Khương Trạm cũng dừng lại theo, hỏi: “Sao không đi nữa?”

Vân Xuyên bình tĩnh nhìn hắn, chậm rãi hỏi: “Có hai A Hoa sao?”

Khương Trạm xoắn mày. ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO

Sao hiện tại lại hỏi cái này?

Lúc đang buồn bực, lại thấy thiếu niên chỉ chỉ đám người đen nghìn nghịt, vẫn như cũ là cái mặt cứng đơ kia: “Nếu ngươi không nói, ta liền gọi người.”

Khương Trạm há to miệng, hận không thể tát cho mình một cái.

Hắn sai rồi, không phải xú tiểu tử này ngốc, náo nửa ngày là hắn ngốc!

Thì ra xú tiểu tử này sợ ở trong phòng đánh không lại hắn, mới dẫn hắn tới trong đám người ……

Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Khương Trạm thở dài nói: “Không sai, ta cảm thấy có hai A Hoa. Tiểu huynh đệ, ta nói ngươi hay, lần đầu tiên A Hoa cô nương gặp ta căn bản không phải như vậy……”

Nghe Khương Trạm nói xong, Vân Xuyên khẳng định nghi hoặc trong lòng: Hôm nay vị A Hoa khiêu vũ đó, không phải A Hoa cứu hắn!

Giọng nói không giống nhau.

Hắn chật vật bọc chăn, tuyệt vọng chờ thi thể tổ phụ được vớt lên, giọng nói ấy với hắn mà nói suốt đời khó quên.

Vân Xuyên nhìn đám người ở phía trước, dùng sức cắn cắn môi.

A Hoa cứu hắn đi đâu rồi?

Khương Trạm ho khan một tiếng: “Tiểu huynh đệ, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”

Hắn đã bắt đầu suy xét cướp đoạt túi thơm của thiếu niên trà trộn vào trong đám người rồi đó.

Nhiều người như vậy, nói không chừng có thể chạy thoát cũng nên?

Vân Xuyên phục hồi tinh thần, khẽ gật đầu: “Ta mang ngươi rời đi.”

Khương Trạm ngoài ý muốn nhếch mày.

Xú tiểu tử còn rất giữ chữ tín.

Vân Xuyên không lên tiếng nữa, mang theo Khương Trạm đi về phía cửa làng.

Cho đến lúc thuận lợi rời khỏi bộ lạc, Khương Trạm vẫn giống như đang nằm mơ, nhớ lại lời thiếu niên nói: Hôm nay phải náo nhiệt cả ngày, nơi này ra ngoài thì dễ đi vào mới khó, sau khi ngươi rời đi thì không có cơ hội đi vào nữa đâu…… Hắn nghe xong mà mắt trợn trắng: Trừ phi hắn là tên ngốc, mới có thể muốn đi vào lại!

Đồng thời cảm thấy mình đang nằm mơ còn có Long Đán.

Hắn dùng sức kéo kéo lão Tần: “Lão Tần, ngươi mau nhìn người kia, sao ta nhìn lại giống Khương Nhị công tử vậy!”

Lão Tần luôn luôn bình tĩnh cũng có chút há hốc mồm, cẩn thận nhìn chằm chằm trong chốc lát rồi khẳng định nói: “Chính là Khương Nhị công tử!”

Long Đán mờ mịt liếc nhìn cổng lớn bộ lạc: “Tình huống gì thế này, không phải Vương phi giao cho chúng ta thừa dịp hôm nay Ô Miêu ăn lễ tìm cơ hội trà trộn vào hả. Tại sao chúng ta còn chưa đi vào, Khương Nhị công tử đã ra rồi?”

Lão Tần bóp bóp túi tiền mà trước khi Khương Tự theo Hoa trưởng lão rời đi đã đưa cho hắn, nhất thời cũng không hiểu ra sao.

Vương phi để lại cho hắn và Long Đán hai cái túi tiền, nói nếu muốn tiến vào Ô Miêu thì nhất định phải đeo vật này bên người. Thảo dược trong túi cần đốt cháy một loại trong đó mới có thể phát huy tác dụng, lại chỉ có hiệu quả một ngày, cho nên muốn bọn hắn chờ đến hôm nay rồi tùy thời mà hành động.

Nhưng hiện tại còn chưa có động đâu ——

Long Đán từ chỗ ẩn nấp đi ra ngoài: “Tìm Khương Nhị công tử hỏi một chút sẽ rõ ràng.”

Khương Trạm thở ra một hơi dài, còn chưa kịp cao hứng vì đã chạy ra được, thì đã bị một người bịt miệng lôi đi.

“Ô ô ô ——” Chờ đến khi thấy rõ người lôi hắn, Khương Trạm sửng sốt, “Long Đán?”

Nét mặt Long Đán cũng phức tạp: “Nhị công tử, ngài ăn Nhuyễn Cốt tán sao?”

Thế này cũng dễ dàng quá rồi, đến cả đại cô nương chỉ sợ cũng có thể cướp được Khương Nhị công tử.

Mặt Khương Trạm cứng đờ, buồn bực nói: “Đừng nói đến cái này nữa, mà sao các ngươi lại ở chỗ này?”

Long Đán kinh ngạc chớp chớp mắt: “Ta cùng với lão Tần đang chuẩn bị tìm cơ hội trà trộn vào, cứu ngài ra nha.”

Khương Trạm càng hồ đồ hơn: “Từ từ, các ngươi biết ta ở chỗ này?”

“Đương nhiên biết rồi, chẳng lẽ Vương phi không nói với ngài?”

“Vương phi?” Khương Trạm đột nhiên dâng lên dự cảm không ổn, sự hưng phấn khi trốn ra được lập tức bay sạch, “ Chẳng lẽ Tứ muội ta cũng tới? Vậy người đâu?”

Long Đán vươn tay chỉ chỉ hướng cổng làng Ô Miêu: “ Mấy ngày trước Vương phi đã đi vào rồi, Nhị công tử chẳng lẽ không chạm mặt Vương phi?”

Khương Trạm giống như bị người dội vào đầu một chậu nước đá, sắc mặt nháy mắt xanh mét, giãy giụa nói: “Không được, ta phải đi vào tìm muội ấy!”

Hắn chính là một tên ngu ngốc!

Long Đán vội đè Khương Trạm lại: “Nhị công tử, ngài thật vất vả mới thoát ra, nhanh chân đi theo chúng ta đi. Vương phi đã sớm phân phó rồi, nếu chúng ta mang ngài ra được, thì bắn pháo hoa truyền tin cho ngài ấy là được.”

Đang nói, lão Tần đã thò tay vào ngực, ném một vật vào không trung.

Pháo hoa màu đỏ nở rộ giữa không trung.

Bàn tay đang bưng chén của Khương Tự hơi dừng lại, trên mặt tuy không chút thay đổi, trong lòng lại buồn bực.

Thật là kỳ quái, lúc trước đã nói rõ với hai người lão Tần là, nếu bọn họ thuận lợi trà trộn vào thì thả pháo hoa màu xanh lục, vậy nàng sẽ cẩn thận lưu ý, sau khi tìm gặp bọn họ thì nghĩ cách tiếp cận, chờ bọn họ cứu được Nhị ca ra lại thả pháo hoa màu đỏ, để cho nàng an tâm.

Nhưng bây giờ, pháo hoa màu xanh lục thì chưa thấy, làm sao mà pháo hoa màu đỏ đã xuất hiện rồi?

Long Đán nôn nóng, sẽ không phải làm sai rồi chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.