Khương Tự nhấp một ngụm rượu, đem ly rượu thả lại bàn.
Không thấy pháo hoa xuất hiện nữa, xem ra Nhị ca thật sự đã được cứu ra rồi.
Không sai, từ lúc bắt đầu Khương Tự đã không đặt hết hy vọng trên việc Đại trưởng lão và Hoa trưởng lão thủ tín.
Dựa người không bằng dựa mình, chỉ cần Nhị ca không ở trong tay Ô Miêu, vậy nàng liền có thể hóa bị động thành chủ động, không còn ném chuột sợ vỡ đồ.
Dỡ xuống được áp lực Khương Tự càng lạnh nhạt hơn.
Rốt cuộc cũng đợi được yến hội ngoài trời kết thúc, để hai vị trưởng lão Ô Miêu phụ trách tiễn người của các bộ lạc khác ra cửa, còn các trưởng lão còn lại thì tề tụ một đường, vẻ mặt kích động.
Tộc nhân ca múa bên ngoài vẫn chưa ngừng, lòng của bọn họ giống như cũng theo từng bước nhảy, vui mừng không thôi.
Đại trưởng lão hiếm khi được nhìn thấy mọi người thoải mái như thế, khóe môi mỉm cười.
Trưởng lão mặt vuông dài đột nhiên làm một lễ vái thật sâu với Đại trưởng lão.
Đại trưởng lão nhàn nhạt hỏi: “An trưởng lão, ngươi làm gì vậy?”
An trưởng lão mang vẻ mặt hổ thẹn, miệng nói: “Cho tới nay đều là ta hiểu lầm Đại trưởng lão, xin Đại trưởng lão khoan thứ, xin Thánh Nữ khoan thứ.”
Đại trưởng lão giữ vẻ nghiêm trang gật đầu: “An trưởng lão không cần như thế, ngươi cũng là suy nghĩ vì Ô Miêu. Mấy năm nay suy nghĩ của chúng ta tuy có khác biệt, nhưng tâm vì Ô Miêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081449/chuong-672.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.