Toàn trường an tĩnh trong chớp mắt, sau đó là một mảnh xôn xao.
Tộc trưởng Tuyết Miêu đương nhiên không sợ mấy con trùng kỳ quái này, nhưng nhìn thấy côn trùng lít nha lít nhít như thủy triều vọt tới, độc trùng mà ông ta nuôi dưỡng run bần bật truyền ra âm thanh rên rỉ, trong lòng chấn động không thể không bội phục.
Thánh Nữ Ô Miêu thật sự nắm giữ Ngự Cổ thuật trong tay.
Ngự Cổ thuật vừa ra, vạn trùng nghe lệnh.
Mà còn rung động hơn cả tộc trưởng Tuyết Miêu chính là Đại trưởng lão.
Trong trường hợp như vậy, Đại trưởng lão thế mà không tự chủ được đứng dậy, gọi to một tiếng: “A Tang!”
Một tiếng gọi này, nhất thời hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
Khương Tự ánh mắt bình tĩnh nhìn Đại trưởng lão: “Ngài có gì dặn dò?”
Dưới ánh nhìn chăm chú không có chút gợn sóng nào này, Đại trưởng lão không khỏi lấy lại bình tĩnh, tay áo rộng vung lên, sẵng giọng: “Chớ có hồ nháo.”
Bà vừa vung tay lên, những con trùng này không khỏi dừng lại, sau đó nhanh chóng chạy trốn khắp nơi, không biết chui vào chỗ nào, không còn tung tích có thể tìm ra.
Đại trưởng lão chậm rãi ngồi xuống, áy náy cười với tộc trưởng Ô Miêu: “Tộc trưởng Tuyết Miêu chớ trách A Tang hồ nháo.”
Tương phản với mặt ngoài bình tĩnh như nước, là nội tâm đã nhấc lên sóng to gió lớn của Đại trưởng lão.
Không, so với sóng to gió lớn còn sâu hơn.
Ngay cả A Tang đều không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081447/chuong-670.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.