Chương trước
Chương sau
Không tới mấy ngày, đội ngũ đi sứ Ô Miêu hồi kinh.

Hồng Lư Tự khanh ngay cả nhà đều chưa về, trực tiếp tiến cung diện thánh.

“Mã ái khanh ở Ô Miêu ngây người mấy tháng, tình hình bên kia thế nào rồi?” Hòa hoãn mấy ngày, Cảnh Minh Đế vẫn như cũ chưa khôi phục bao nhiêu, cả người đều là chết lặng, chỉ có đám người Hồng Lư Tự khanh trở về mới làm ông khôi phục vài phần tinh thần.

Hồng Lư Tự khanh còn chưa biết chuyện Thái Tử, thấy dáng vẻ Cảnh Minh Đế già nua mỏi mệt thầm lắp bắp kinh hãi, chuyên nhặt chuyện thú vị ở phía Nam kể lại cho Cảnh Minh Đế nghe.

Cảnh Minh Đế càng nghe, sắc mặt càng đen.

Tóm lại ông phái những người này đi Ô Miêu, chính là để cho bọn họ du ngoạn à?

Ngẫm lại trong khoảng thời gian này trong cung không thấy ánh mặt trời, lại nhìn Hồng Lư Tự khanh mặt mày hớn hở, Cảnh Minh Đế liền có xúc động muốn lấy chặn giấy đập vào mặt đối phương.

Phan Hải thấy tình thế không ổn, nhẹ nhàng ho khan một tiếng.

Hồng Lư Tự khanh dùng dư quang khóe mắt liếc Phan Hải một cái, thấy Phan Hải lắc đầu nhỏ đến khó phát hiện, trong lòng cả kinh.

Không xong, tưởng dỗ Hoàng Thượng vui vẻ, ai ngờ vỗ mông ngựa lại vỗ trúng đùi ngựa.

Nói lại thì, hơn nửa năm không gặp, Hoàng Thượng như thế nào lại già đi nhiều như vậy?

Không đúng, trên đường lúc ông tiến cung, toàn bộ hoàng cung đều an tĩnh đến dọa người, thật sự là không thích hợp.

Hồng Lư Tự khanh âm thầm hạ quyết tâm, sau khi ra cung lập tức đi hỏi thăm tình hình kinh thành hiện giờ.

Chẳng lẽ ông mới rời kinh nửa năm, đã theo không kịp thời đại rồi?

Thấy thanh âm Hồng Lư Tự khanh hạ thấp, Cảnh Minh Đế thoáng thuận khí, hỏi: “ Thái độ của Ô Miêu bên kia đối với các ngươi như thế nào?”

“Hồi bẩm Hoàng Thượng, người Ô Miêu vô cùng khách khí với chúng thần, phương diện chiêu đãi không có gì chậm trễ……”

Cảnh Minh Đế ước chừng nghe Hồng Lư Tự khanh nói hơn nửa canh giờ, không nghe được tin tức gì có giá trị, mặt vô biểu tình nói: “Mã ái khanh đường xe mệt nhọc, hồi phủ nghỉ cho khỏe đi.”

Hồng Lư Tự khanh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chắp tay nói: “Vi thần cáo lui.”

Đợi Hồng Lư Tự khanh lui ra, Cảnh Minh Đế lập tức nói với Phan Hải: “Lát nữa ngươi đi Khôn Ninh Cung một chuyến, bảo Hoàng Hậu truyền triệu Yến Vương phi, trẫm có một số việc muốn phân phó nàng.”

Phan Hải lập tức đáp vâng.

“Gọi Hàn Nhiên vào đi.”

Lần này đi sứ Ô Miêu, đám người Hồng Lư Tự khanh là đặt ở ngoài, Cẩm Lân vệ cũng lẫn vào trong đó, thuận tiện âm thầm điều tra.

Không bao lâu Hàn Nhiên mang theo một người thuộc hạ đi vào, tên thuộc hạ kia chính là người dẫn đầu Cẩm Lân vệ dẫn đội đi Ô Miêu.

“Vi thần gặp qua Hoàng Thượng.”

Cảnh Minh Đế giật giật đuôi lông mày, nhàn nhạt nói: “Không cần đa lễ. Các ngươi ở Ô Miêu có phát hiện tổ tôn Hoa trưởng lão không?”

Ở kinh thành mở tiểu điếm mười mấy năm Hoa trưởng lão thoát thân từ lao ngục, vẫn luôn làm Cảnh Minh Đế không thể thoải mái.

Thuộc hạ Hàn Nhiên trả lời: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, chúng thần vẫn không phát hiện hành tung của tổ tôn Hoa trưởng lão ở Ô Miêu.”

Cảnh Minh Đế nhíu nhíu mày.
Không phát hiện hành tung của tổ tôn Hoa trưởng lão chỉ có hai loại khả năng, một là trong lòng người Ô Miêu tộc biết rõ mấy người Hoa trưởng lão đa làm những gì ở kinh thành, thấy sứ giả Đại Chu tới chơi liền giấu kín tổ tôn Hoa trưởng lão đi, một loại khác có thể là tổ tôn Hoa trưởng lão vẫn luôn ở Đại Chu.

Vô luận là khả năng nào, đều không thể làm tâm tình ông chuyển biến tốt đẹp.

“Ô Miêu bên kia không có dị thường?” Cảnh Minh Đế hỏi ra câu này, đều có chút ủ rũ.

Vì sao vừa dính đến Ô Miêu, rất nhiều chuyện liền trở nên khó bề phân biệt? Ông phái Cẩm Lân vệ lẫn vào trong đội ngũ đi sứ đến Ô Miêu trước điều tra, thật sự có thể có thu hoạch sao?

Cảnh Minh Đế không ôm hy vọng, ai ngờ thuộc hạ Hàn Nhiên trả lời lại cho ông một kinh hỉ.

“Hồi bẩm Hoàng Thượng, thần chờ ở Ô Miêu mấy tháng, vừa lúc gặp được thịnh thế tế thần ba năm một lần của Ô Miêu, kết quả Thánh Nữ Ô Miêu cũng không lộ diện.”

Cảnh Minh Đế không khỏi nhướng mày.

Ô Miêu cùng Đại Chu tiếp giáp, lại nắm giữ lực lượng thần bí, Cảnh Minh Đế đã sớm hiểu biết một số tập tục của Ô Miêu.

Ba năm tế thần, ở Ô Miêu là sự kiện cực kỳ long trọng, từ trước đến nay đều là do Ô Miêu đại trưởng lão chủ trì nghi thức, Thánh Nữ thì làm tế thần giả.

Trường hợp long trọng như vậy Thánh Nữ lại không lộ diện, đây xác thật là vô cùng khác thường.

“Tiếp tục nói.”

Thuộc hạ Hàn Nhiên nói tiếp: “Bởi vì nghi thức tế thần Thánh Nữ không có lộ diện, nên không ít người Ô Miêu hình như rất bất an, vi thần còn ngoài ý muốn gặp được một vị trưởng lão tranh chấp với một vị trưởng lão khác, chất vấn vì sao Thánh Nữ bế quan mấy năm lại chậm chạp không gặp người……”

“Nói như vậy, Thánh Nữ Ô Miêu không có lộ diện, làm lòng người Ô Miêu không yên?”

Thuộc hạ Hàn Nhiên gật đầu: “Đúng là như thế. Cứ việc e ngại chúng thần ở bên kia, vài vị trưởng lão Ô Miêu cật lực che dấu, nhưng cái loại bất an này dường như đang lan tràn, vi thần rõ ràng có thể cảm giác được người Ô Miêu nôn nóng, thậm chí có vài người tập trung lại ầm ỹ muốn gặp Thánh Nữ.”

“Có nghe được Thánh Nữ Ô Miêu là bắt đầu từ khi nào không có lộ diện không?”

“Từ trong miệng một người thiếu nữ Ô Miêu nghe được Thánh Nữ Ô Miêu ít nhất đã ba năm không lộ diện.”
“Mặt dị thường khác thì sao?”

Thuộc hạ Hàn Nhiên lắc đầu: “Vi thần ngu dốt, không có phát hiện mặt dị thường khác.”

Cảnh Minh Đế cười cười: “Ngươi làm không tồi. Hàn Nhiên, lần này người được chọn không tệ.”

Hàn Nhiên vội nói: “Hoàng Thượng quá khen, vừa lúc hắn biết một ít ngôn ngữ Ô Miêu ……”

Muốn làm một thám tử giỏi, chỉ biết cậy mạnh là không đủ, học thức cũng không thể buông lỏng, không uổng công hai năm trước hắn chọn lựa một đám người trẻ tuổi lanh lợi đi theo người Hồng Lư Tự học tập ngôn ngữ dị tộc, cuối cùng có ngày phát huy tác dụng.

Thấy hỏi thêm cũng không ra cái gì, Cảnh Minh Đế khẽ gật đầu.

Thuộc hạ Hàn Nhiên vội vàng lui xuống.

Cảnh Minh Đế nhìn hai người Phan Hải và Hàn Nhiên, trầm giọng hỏi: “Các ngươi thấy thế nào?”

Phan Hải cùng Hàn Nhiên liếc nhau.

Một hồi lâu sau, Hàn Nhiên mở miệng nói: “Vi thần cho rằng Thánh Nữ Ô Miêu đã xảy ra chuyện, bằng không không có đạo lý sự kiện trọng đại như tế thần lại không hiện thân.”

Địa vị của Thánh Nữ Ô Miêu ở Ô Miêu cùng cấp với Thái Tử Đại Chu, thậm chí còn quan trọng hơn. Thánh Nữ chậm chạp không lộ mặt, chẳng những sẽ khiến tộc nhân bất an, còn sẽ dẫn tới dị tộc ngấp nghé.

“ Người của chúng ta ở bên kia lưu lại bao nhiêu?” Cảnh Minh Đế hỏi lại.

Hàn Nhiên vội nói: “Lưu lại sáu người, có điều đều hóa thành tiểu thương bình thường, từ lúc bắt đầu chưa từng lộ mặt.”

Người Ô Miêu sống theo đoàn, cộng thêm nhân khẩu không nhiều lắm, nếu người ngoài xuất hiện ở địa bàn của bọn họ sẽ rất đáng chú ý, căn bản không có cách che dấu. Biện pháp tốt nhất chính là ngụy trang thành bá tánh biên cảnh, mới có cơ hội giao tiếp cùng đối phương.

“Để bọn họ nhìn chằm chằm Ô Miêu bên kia, đặc biệt là việc liên quan đến Thánh Nữ Ô Miêu, có tình huống gì đều phải lập tức báo lại.”

“Vâng.”

Cảnh Minh Đế xoa xoa ấn đường: “Phan Hải, đi Khôn Ninh Cung đi.”

Phan Hải chạy đến Khôn Ninh Cung một chuyến, giải thích với Hoàng Hậu chuyện Hoàng Thượng muốn gặp Yến Vương phi.

Hoàng Hậu hơi giật mình, gật đầu đồng ý.

Yến Vương phi không thể so với chúng hoàng tử, Hoàng Thượng triệu kiến quá mức bắt mắt, tự nhiên thông qua chỗ bà sẽ thuận tiện hơn.

Khương Tự rất nhanh liền nhận được Hoàng Hậu truyền triệu.

Úc Cẩn có chút không vui: “Đang yên đang lành Hoàng Hậu triệu nàng làm gì?”

Hoàng cung gần đây nhiều mưa gió, hắn cũng không muốn cho A Tự đi nhiều.

Khương Tự cười cười: “Đi thì sẽ biết. Đừng đen mặt nữa, Hoàng Hậu muốn gặp ta, chẳng lẽ có thể đùn đẩy?”

Úc Cẩn môi mỏng nhẹ mím, nói thầm: “Trên Thái Tử còn có Hoàng Hậu, trên Hoàng Hậu còn có Thái Hậu, Hoàng Thượng, ngẫm lại thật đúng là nghẹn khuất.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.