Đang trên nơi đầu sóng ngọn gió, Khương Tự một mình mang theo nữ nhi trở lại Đông Bình Bá phủ, không cho Úc Cẩn đi theo.
Bá phủ tất nhiên là vô cùng hân hoan.
Đương nhiên hân hoan này cũng là điệu thấp, để ngừa bị người nắm thóp.
“A Hoan, gọi ông ngoại.” Khương An Thành nâng thân mình bụ bẫm mềm như bông của A Hoan, hôn lên khuôn mặt non mềm của ngoại tôn nữ vài ngụm, râu cạ vào mặt làm tiểu A Hoan oa oa khóc lớn.
Khương An Thành luống cuống tay chân, gấp gáp cầu cứu Khương Tự.
Khương Tự tiếp nhận A Hoan dỗ dành một lúc lâu, đến khi A Hoan thút tha thút thít nức nở không khóc nữa, lúc này mới giao hài tử cho nhũ mẫu, dỗi nói: “Phụ thân, ngài lớn như vậy rồi khi dễ A Hoan làm cái gì? Nó mới lớn có hơn ba tháng, làm sao gọi ông ngoại được, cả nương đều không biết gọi đâu.”
“Vậy khi nào có thể gọi nương?” Khương An Thành tò mò hỏi.
Ông tuy là phụ thân của ba nhi nữ, nhưng đại nam nhân sao có thể nhớ kỹ những chi tiết này, huống chi đã qua nhiều năm như vậy. Cũng bởi vậy, Khương An Thành nhìn ngoại tôn nữ giống như cục bông, khắp nơi đều là mới mẻ.
Khương Tự bị hỏi đến nghẹn họng, suy đoán nói: “Ít nhất phải qua bốn năm tháng nữa.”
Khương An Thành vẻ mặt buồn bã: “Vậy còn phải chờ thêm bốn năm tháng à.”
“Đều nói hài tử sẽ gọi nương trước, ngài muốn nghe A Hoan gọi ông ngoại, phỏng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081390/chuong-613.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.