Đa số người vì một lượng bạc này mà lưu lại, nhưng vẫn còn một phần nhỏ người lại nhất định không trở về không được.
Như hán tử cao tráng kia, bình thường ỷ vào một thân sức mạnh trong nhà ngoài ngõ đều là một tay lão luyện, đến mùa đông nhàn rỗi còn có thể đi chuyển hàng hóa phụ giúp việc nhà, cuộc sống tốt hơn gia đình bình thường không ít, nên tất nhiên không muốn vì một lương bạc mà ở lại mảnh đất hoang vu không có gì che chắn dầm mưa này.
“Một lượng bạc thì thế nào? Hài tử bị bệnh, bao nhiêu bạc cũng chẳng giúp được. Về nhà có thể che mưa chắn gió, lại hầm cho vợ một nồi đường đỏ Khương Thủy uống, miễn bàn có bao nhiêu thoải mái.”
Nghe hán tử cao tráng nói thế, lại có vài ba người người đứng ở bên người hắn.
Úc Cẩn nhìn lướt qua, đứng chung với hán tử ước chừng khoảng một trăm người.
Đối với mấy người cứ khăng khăng muốn đi, hắn không định khuyên can thêm.
Hắn có thể cho thêm bạc, chỉ cần thêm đủ, không sợ những người này không lưu lại, cũng không có đạo lý như vậy.
Tăng thêm bạc cho những người này, vậy những người vốn lựa chọn lưu lại cũng muốn tăng thêm thì sao?
Hơn một ngàn người, số bạc bỏ thêm này đều muốn Yến Vương phủ bỏ?
Không thêm, người nguyện ý lưu lại trước đó cảm thấy bất công, chắc chắn sẽ có nhiều người đòi trở về hơn.
Huống chi theo Úc Cẩn thấy thì, đối với những người lâm vào khốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081333/chuong-556.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.