“Nhị Đản tử, ngươi đá ta làm gì?” Hán tử ngủ đến mơ mơ màng màng oán giận đẩy đẩy người bên cạnh.
Hán tử bên cạnh đẩy cái tay duỗi qua, mắng: “Ai đá ngươi, ta đang ngủ ngon, ngươi lay ta làm gì?”
Lắc lư càng kịch liệt hơn.
Lý chính là người đầu tiên chạy ra khỏi lều trại, nhìn mặt đất lắc lư, từng dãy lều trại như con thuyền bấp bênh trên sông, đột nhiên thay đổi sắc mặt, hét lớn: “Động đất, động đất rồi ——”
Lão hán gào thét, quỳ bịch xuống, đôi tay dán trên mặt đất ẩm ướt, khóc ròng nói: “Động đất, thật sự có động đất!”
Vô số người bị bừng tỉnh, trong lều trại nhanh chóng vang lên tiếng nữ tử kêu sợ hãi cùng tiếng khóc của hài đồng.
Các nam nhân nhảy dựng lên, cảm nhận được mặt đất lắc lư, sắc mặt trắng bệch.
Vị Vương gia kia nói vậy mà là sự thật!
“Không tốt, thị trấn!” Có người kinh hô một tiếng, co cẳng muốn chạy về phía trấn Cẩm Lý, lại bị người bên cạnh gắt gao giữ chặt.
Người bị giữ chặt gấp đến độ không được, quát: “Mau buông ta ra, huynh đệ của ta đã về đó ——”
“Ngươi không muốn sống nữa? Cơn chấn động này chính là từ phương hướng trấn ta truyền đến. Trên trấn cũng không trống trải như nơi này đâu, đều là phòng ốc cây cối, trở về còn không bị đè chết à!”
Hai người lôi kéo, mặt đất càng lắc lư mãnh liệt, cả hai té ngã trên đất.
Bọn nhỏ hoảng sợ khóc lớn hơn nữa, ngay cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081334/chuong-557.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.