Hy vọng?
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết lời này của Úc Cẩn có ý gì.
Triệu thị lang ho khan hai tiếng, hỏi: “Vương gia cho những dân chúng đó hy vọng như thế nào?”
“Ta trước hỏi Triệu đại nhân, hiện giờ bách tính tập trung ở Tây khu có bao nhiêu người?”
Triệu thị lang nhớ rõ số liệu này trong đầu, lập tức nói: “Hết hạn đến hôm qua, đại khái có hơn hai vạn tám ngàn người.”
“Như vậy Đông khu thì sao?”
Mặt Triệu thị lang hiện vẻ khó xử: “ Nhân số Đông khu không dễ đăng ký, mỗi ngày đều sẽ có người chết bởi dịch bệnh……”
Vài quan viên địa phương lặng lẽ lau khóe mắt.
Huyện Tiền Hà xem như huyện lớn, dân cư năm vạn có thừa, mà nay một cơn động đất cộng thêm bệnh dịch, dân cư thiệt hại non nửa.
Những người này đều là người sống sờ sờ.
“Ta đã hỏi thái y, thời kỳ ủ bệnh của bệnh dịch đại khái khoảng nửa tháng. Từ ngày đầu tiên phát hiện bệnh dịch đến bây giờ đã qua tầm mười ngày, những người đến Đông khu sớm nhất cách khoảng thời gian này đã không tới mấy ngày, sao không chọn từ trong đó ra mấy trăm người hạ trại tạm cư ở ngoài thành trước, từ đó làm yên lòng mọi người? Như vậy sau khi an ổn vượt qua thời kỳ ủ bệnh, liền có thể thả bá tánh Tây khu ra thành.”
Qua thời kỳ ủ bệnh không thấy phát tác là có thể thả ra thành, những quan viên này cũng có tính toán như thế, chỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081327/chuong-550.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.