Tuyết có chút lớn, hạt mưa hỗn loạn lưu loát rơi xuống.
Gió nhanh hơn, thổi trúng cỏ cây bay loạn.
Bầu trời vốn sáng ngời dường như biến thành một vũng mực đậm, lưu chuyển biến ảo sắc thái.
Khương Tự đẩy cửa sổ ra, tùy ý để gió lùa vào phủ thêm áo choàng tuyết lông cáo, nhìn màn trời màu đen cùng mưa tuyết đầy trời xuất thần.
Kiếp trước lúc này nàng ở xa Nam Cương, chỉ có tự mình trải qua mới biết được hóa ra Đông chí Cảnh Minh năm mười chín lại là thời tiết như vậy.
Gió giật tuyết lớn còn chưa đủ lạ, lạ chính là bầu trời đột nhiên tối như đêm, cũng khó trách hành cung trên núi Thúy Loa sẽ phát sinh nhiều chuyện như vậy.
Tiếng bước chân rất nhỏ đến gần.
“Chủ tử, bên cửa sổ gió lớn, cẩn thận cảm lạnh.” A Man duỗi tay khép lại cửa sổ, đem gió lạnh nhốt ở ngoài cửa sổ.
Khương Tự xoay người lại đi đến cạnh bàn.
A Xảo lập tức dâng lên trà nóng đã sớm chuẩn bị tốt.
Khương Tự tiếp nhận, sưởi ấm bàn tay bị gió thổi lạnh.
“Chủ tử, ngài có phải lo lắng cho Vương gia không?” A Man nghĩ sao nói vậy hỏi.
Khương Tự bưng trà nóng không nói chuyện.
A Man vội an ủi nói: “Ngài đừng lo lắng, Vương gia không lạnh đâu, tiểu tỳ thấy chỗ Vương gia ở cái gì cũng đầy đủ hết, còn đốt địa long nữa.”
“Ừ, chờ gió tuyết ngừng, cho người đưa cho Vương gia ít canh thịt dê đi.” Khương Tự nhấp một ngụm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081247/chuong-470.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.