Cảnh Minh Đế phất tay áo rời đi Ngọc Tuyền cung, lưu lại Hiền phi cảm thán không thôi.
Hoàng Thượng quả nhiên vì lão Thất cả gan làm loạn mà thật sự nổi giận, còn giận chó đánh mèo đến trên đầu bà ta.
Nghiệp chướng này, sinh ra chính là tới đòi nợ!
Trở lại tẩm cung, Cảnh Minh Đế tâm tình buồn bực, hỏi Phan Hải: “Yến Vương ở Tông Nhân Phủ thế nào?”
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, Vương gia phản ứng bình tĩnh, thành thành thật thật ở trong phòng trống ạ.”
“Những người khác thì sao?”
“Có vài vị Vương gia lục tục đến thăm Yến Vương……”
Cảnh Minh Đế quét Phan Hải một cái: “Yến Vương phủ bên kia không có động tĩnh?”
Phan Hải nhất thời lĩnh hội ý tứ của Cảnh Minh Đế: Hoàng Thượng đây là lo lắng cho tôn tử chưa xuất thế, lại ngại bị người nhìn ra.
“Yến Vương phi phái tỳ nữ đưa cơm cho Yến Vương, tổng cộng mười tám đĩa, Yến Vương đều ăn sạch sẽ.”
Cảnh Minh Đế bĩu môi: “Thật sự ăn được.”
Phan Hải cười nói một tiếng vâng.
Ngón tay Cảnh Minh Đế gõ gõ tay vịn ghế dựa: “ Không làm ầm ỹ, cũng không tiến cung cầu tình, còn chuẩn bị đồ ăn cho lão Thất rất phong phú……”
Xem ra tức phụ lão Thất rất trầm ổn.
Ngẫm lại cũng phải, khi chưa lấy chồng đã vừa từ hôn lại vừa vì tỷ tỷ thưa kiện, sóng to gió lớn đều tới ……
Cảnh Minh Đế bỗng nhiên cảm thấy cô con dâu này chọn thật không tệ.
Cũng không phải gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081246/chuong-469.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.