Chân Thế Thành chậm rãi quét qua mọi người, chữ chữ rõ ràng, như sấm sét dừng ở bên tai mọi người: “Hung thủ chắc chắn còn ở trong những người tại đại điện này.”
Trong điện lập tức ồn ào xôn xao.
“Là ai giết An Quận Vương?”
“Nghĩ không ra mà. Vừa rồi còn cùng An Quận Vương chạm cốc uống rượu, thế nào mà trời chỉ đen trong chốc lát, người liền mất rồi?”
“Chân Thế Thành nói hung thủ ở ngay trong điện, nếu có thể thừa dịp trời tối mà giết người, thì người cách An Quận Vương gần nhất là thuận tiện nhất nhỉ?”
“ Lời này của ngươi có ý gì? Chẳng lẽ cho rằng An Quận Vương là bổn vương giết?” Giọng mang tức giận chính là Khang Quận Vương vừa mới bị dọa đến kinh hoảng thất thố.
“Ai nha, Vương gia đừng đa tâm, đây không phải là suy đoán theo lẽ thường sao……”
“Vậy cũng không thể suy đoán đến trên người bổn vương!”
……
“Đủ rồi, đều câm miệng cho trẫm!” Cảnh Minh Đế trung khí mười phần rống lên một tiếng.
Thật vất vả chờ đến Đông chí, ông còn nghĩ ra cung thông khí xua đi một năm đen đủi, ai mà ngờ lại chết người!
Lại chết người……
Vừa nghĩ như vậy, Cảnh Minh Đế có chút tuyệt vọng.
Ông đã có thể tưởng tượng, về sau nếu muốn tìm cơ hội khác ra ngoài những ngự sử đó sẽ càng có cớ để nói.
“Chân ái khanh, ngươi tiếp tục nói.”
Chân Thế Thành chắp tay với Cảnh Minh Đế: “Đầu tiên vẫn là xin Hoàng Thượng phái người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081248/chuong-471.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.