Thái Hậu vội vàng mà đến, tuy rằng mang theo một đoàn người mênh mông cuồn cuộn, nhưng cũng không bày vẻ phô trương gì.
Cảnh Minh Đế nhanh chân ra đón: “Mẫu hậu, sao ngài lại tới đây?”
Thái Hậu ngăn mọi người hành lễ, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “ Đôi mắt Phúc Thanh thật sự khỏi rồi?”
Khi nói chuyện đã quay lại trong điện, Phúc Thanh công chúa đi lên trước làm một đại lễ với Thái Hậu: “Cháu gái bái kiến Hoàng tổ mẫu.”
Đại Chu chẳng những dân phong cởi mở, mà thiên tử cũng khai sáng rộng lượng, không hở tí là phải dập đầu, cho dù là thần tử tới trước mặt hoàng thượng, nếu là trường hợp một mình, chắp tay thi lễ là đủ rồi.
Phúc Thanh công chúa hành đại lễ với Thái Hậu, đủ thấy trịnh trọng.
Thái Hậu lập tức nâng Phúc Thanh công chúa dậy, trong miệng nói: “Để Hoàng tổ mẫu xem xem.”
Phúc Thanh công chúa đứng dậy ngước mắt, mỉm cười nhìn Thái Hậu.
Thái Hậu thấy nàng mắt sáng ngậm cười, ba quang lưu chuyển, nhất thời không còn nghi ngờ, thở dài: “Thế mà thật sự khỏi rồi!”
Phúc Thanh công chúa cười nói: “Cháu gái không ngờ Hoàng tổ mẫu hiền lành trẻ trung như vậy.”
Thái Hậu ôm Phúc Thanh công chúa vào trong lòng, liên tục nói: “Trong cung không còn đứa nhỏ nào làm người ta thương hơn con, hiện giờ đôi mắt khỏi rồi, thật là ông trời phù hộ……”
Phúc Thanh công chúa cười tươi nói: “ Cháu gái may mắn được trời cao rũ lòng thương, cũng ít nhiều nhờ có thất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081173/chuong-396.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.