Hai người sóng vai đi ra Từ Ninh Cung.
Khương Tự mặt không biểu tình, cũng không chủ động cùng Thôi Minh Nguyệt nói chuyện.
Lá mặt lá trái không phải không biết, nhưng đối với Thôi Minh Nguyệt, nàng không muốn làm.
Kiếp trước, người này huỷ hoại trưởng tỷ nàng, càng có thể là thủ phạm phía sau màn hại chết Nhị ca.
Đối với Thái Hậu, Hoàng Thượng cung cung kính kính đó là không có biện pháp, cho dù nàng không phải Yến Vương phi, cũng không đáng bày ra gương mặt tươi cười chào đón một người như vậy.
Huống chi mục tiêu sắp tới của nàng còn bày ở nơi đó: Xử lý Thôi Minh Nguyệt.
Thôi Minh Nguyệt lại đột nhiên mở miệng gọi một tiếng biểu tẩu.
Khương Tự hơi đừng bước chân.
Thôi Minh Nguyệt lại gần, nhẹ giọng hỏi: “Biểu tẩu không thích ta?”
Khương Tự quét ả một cái, gật đầu: “Ừ.”
Thôi Minh Nguyệt suýt nữa không duy trì được ý cười trên mặt, cắn môi nói: “Biểu tẩu đây là có ý gì?”
Khương Tự tiếp tục đi về phía trước, nhàn nhạt nói: “Vừa rồi Thôi đại cô nương hỏi ta, ta không phải trả lời rất rõ ràng sao?”
Thôi Minh Nguyệt nhanh chân đuổi theo, thanh âm khẽ nâng: “Ta có chỗ nào đắc tội biểu tẩu? Biểu tẩu vì sao nói như thế?”
Ả vừa cao giọng, tựa như lúc trước không phải ả chủ động mở miệng hỏi, mà là Khương Tự cay nghiệt vô lễ đột nhiên nói ra lời này, tức khắc hấp dẫn ánh mắt của cung tì xung quanh.
Đôi lông mày tinh xảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081174/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.