Khương Y lo lắng không khỏi làm Khương Tự cười: “Đại tỷ, muội muội của tỷ mới có bao nhiêu khí lực, hai gậy như vậy không chết người được.”
Đêm ấy nàng có thể mắt không nháy thu thập Dương Thịnh Tài, nhưng khi đối mặt với hai người xa lạ, dù biết tương lai bọn họ có thể sẽ gây bất lợi cho nàng, thì ít nhất trước mắt nàng còn chưa làm được cái việc giết người như ma.
Rốt cuộc vẫn mềm lòng mà.
Khương Tự rũ mắt nhìn chằm chằm ngón tay xanh ngọc, tự giễu cười cười.
Đương nhiên, không hạ sát thủ còn có một nguyên nhân quan trọng khác: Hai nam tử vừa thấy chính là người hành sự lén lút, khi tỉnh lại không có khả năng chủ động nói toạc ra chuyện mình ở chùa bị người ta đánh hôn mê. Nhưng nếu như gây ra mạng người, nói không chừng nàng lại phải gặp mặt Chân đại nhân.
Tận đáy lòng Khương Tự cảm thấy gần đây vẫn nên ít ngẫu nhiên gặp Chân đại nhân thì thỏa đáng hơn.
Vừa nghe không chết người được, Khương Y lại bắt đầu lo lắng: “Vậy hai người kia có thể tra ra chúng ta không?”
Khương Tự cười ôm lấy cánh tay Khương Y: “Yên tâm đi, đại tỷ, chùa Bạch Vân lớn như vậy, hôm nay khách hành hương tới dâng hương không ít, loại người như bọn họ che dấu còn không kịp, chẳng lẽ còn có thể gióng trống khua chiêng điều tra? Ngậm bồ hòn này bọn họ ăn chắc rồi.”
“Nhưng mà bọn họ đang tra thân phận của muội, nếu như biết muội đã đến chùa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081040/chuong-263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.