Nam tử áo dài nhìn chằm chằm màu đỏ nhạt trên đầu ngón tay, trầm ngâm một lát, cho ra một kết luận nghiêm túc: Có thể tùy thân mang theo bột ớt cay trên người tám chín phần mười có quan hệ với người trên giang hồ.
Râu quai nón rất tán thành gật đầu: “Không sai.”
Tùy thân mang theo bột ớt cay không phải những kẻ du thủ du thực lưu manh giang hồ thì còn là gì?
Thử nghĩ đi, hai gã tử sĩ giao phong, thời khắc nghàn cân treo sợi tóc một người tử sĩ trong đó đột nhiên phóng ra bột ớt cay, đó là cái tình cảnh giề?
Râu quai nón chỉ cần tưởng tượng thôi đã cảm thấy sỉ nhục.
Về phần tiểu thư khuê các tùy thân mang theo bột ớt cay, ý niệm này chưa từng dâng lên trong đầu hai người.
Ngoài đình mưa nhỏ dần, nam tử áo dài đi ra phía ngoài.
“Ngươi đi đâu vậy?” Râu quai nón hỏi.
Hai người thoạt nhìn là quan hệ đồng bạn địa vị tương đương, mà không phải một bên lãnh đạo một bên khác.
Nam tử áo dài không trả lời, đứng ở trong mưa tầm mắt rơi trên mặt đất.
Nơi này là một cảnh trí hẻo lánh của sơn chùa, mặt đất không phải lát gạnh đá xanh như đường chính, mà là đường bùn đất, sau khi mặt đất ẩm ướt tất nhiên sẽ lưu lại dấu chân.
Chẳng qua —— Nam tử áo dài nhìn mặt đất bởi vì mưa to mà đọng lại vũng nước cao mấy tấc, lông mày càng nhíu chặt.
Mưa rơi quá lớn, cho dù lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cam/2081041/chuong-264.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.