Bệnh viện, ngày hôm sau.
Trong cơn mơ màng,
Một giọng nói quen thuộc lay gọi tên mình.
Trần Đức cố gắng mở mắt,
Nhưng những vết bầm khiến cậu không thể nhìn được rõ ràng,
- Nước...
Cố gắng kiềm chế những cơn đau, cậu mở giọng.
- Đây,
Người bên cạnh cố gắng kề ly nước tới miệng cậu,
- Khụ,
Một chút nước mát lạnh trượt qua cổ họng, thấm lên đôi môi khô khốc.
Ai... như.... Thành Khải... sao?
Đức nhắm nghiền mắt.
Những cơn đau khắp thân mình, sự mất máu và kiệt sức suốt hơn một ngày qua, khiến cậu không còn một chút sức lực nào nữa.. Mê man, lại thiếp đi.
Sơn xách theo một chút hoa quả, bước vào.
Thành Khải đặt lại ly nước xuống bàn, lặng lẽ đứng dậy, nhường chiếc ghế sát giường bệnh đó, cho Sơn, bước ra khỏi phòng.
Bên ngoài hành lang,
Thành Khải ôm lấy lồng ngực , cố gắng đừng để những tiếng nấc bật ra khỏi khóe miệng, bóng lưng tựa lên tường, cũng dần trượt xuống.
Sơn cũng vừa từ trong cửa phòng bệnh, bước ra, đôi mắt đăm chiêu nhìn hình bóng trước mặt, giờ đây đã ngồi thành một cụm... Cậu không biết, dưới gương mặt kia, là biểu tình gì. Nhưng, đôi vai Thành Khải run rẩy liên hồi, khiến một kẻ thô thiển như Sơn cũng không thể nào mà xẵng giọng.
Cố gắng lấy lại chút giọng điềm tĩnh hơn, Sơn cất lời:
- Đứng dậy đi, nói chuyện một chút.
Thành Khải ngẩng đầu, vội vàng quệt đi những giọt nước mắt vừa vô tình mà rơi ra. Vội theo những sải bước chân của Sơn. Cả hai cùng tới căng tin của bệnh viện.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cach-de-yeu-anh/732655/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.