Cánh cửa phòng khu chung cư vừa hé mở,
Thành Khải sải những bước dài vào trong.
- Thành Khải...
Vòng tay ấm nóng ôm trọn lấy cậu, từ phía sau...
Một thoáng sững sờ...
Người con trai sau lưng đang cố ôm lấy, cố trọn vẹn mà bao bọc lấy cả cơ thể mảnh khảnh đó vào trong ngực mình.
- Xin lỗi anh, xin lỗi...
Giọng nói này... là của người ấy... không sai được...
Trần Đức một đêm qua giấc ngủ miên man không trọn, vừa nghe thấy tiếng bước chân, Đức đã tỉnh.
Bóng dáng ấy vừa bước sâu vào trong phòng khách, cậu đã không thể kìm lòng, mà ôm tới.
Dụi khuôn mặt sâu trong vai Thành Khải, Trần Đức một lần lại một lần, hít lấy từng ngụm hương thơm trên cổ người.
Có thật may mắn hay không đây?
Khi Thành Khải sau phút giây bối rối, lại gỡ tay người ấy ra khỏi eo mình. Nghẹn ngào, nhẹ giọng:
- Cậu... sao lại ở đây?
- Xin lỗi... tất cả, đều là lỗi của em...
- ..........
- Cuốn nhật ký. Em đều đã đọc, từng dòng...
- Nhật ký....
- Em đều đã hiểu...tất cả....
Đức xoay thân hình trước mặt lại, đối diện với mình:
- Thành Khải. cho em, một cơ hội, một cơ hội, được chứ?
- Cơ hội gì chứ... chẳng phải...
- Ưm...
Bờ môi dán sát lấy bờ môi ngọt ngào...
Một khắc, lại một khắc,
Hai khắc, lại hai khắc,
Câu trả lời, không có,
Chỉ có bờ môi là lưu luyến đáp trả..
Đôi mắt, khẽ nhắm, Thành Khải hé khuôn miệng..
Hai thân hình, như quyện lấy nhau.
Cuộc sống, cho ta nỗi đau, cho ta sự chia lìa,
Phải chăng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cach-de-yeu-anh/732656/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.