Sắp giao thừa,
Đức tỉnh dậy,
Cậu đã ngủ bao lâu, cậu cũng chẳng rõ nữa,
Là chính bị những tiếng ồn ào, tiếng náo nhiệt xung quanh làm tỉnh.
Mệt mỏi, mở đôi mắt.
Nhìn vào chiếc đồng hồ còn sót lại trên tay.
Gần 12h đêm
Những tiếng nói cười rộn rã khiến cậu mệt mỏi thêm.
Chính xác hơn, cậu đói.
Đói chứ.
Con người ta cứ nghĩ mình là hào hoa phong nhã lắm.
Nhưng trước những cơn đói khát của tự nhiên, lại chẳng khác gì miếng rẻ rách, nhàu nhĩ.
Không đói sao được?
Cả ngày trời, cậu cũng chưa có thứ gì vào bụng.
Sờ lấy ví tiền, mở ra.
220 ngàn.
Đức bước nhanh khỏi đám người ồn ã chờ tiếng đếm qua giao thừa,
Cậu mua lấy vài ổ bánh mì và một chai nước.
Ngồi ngay bên lề đường cạnh công viên, nhai trệu chạo.
Quần áo trên người cậu, trong lúc xô đẩy với mấy tên ở sòng bài, đã có vết rách và bụi dơ.
Bà bán hàng không khỏi cảm thương, nói bằng chất giọng miền trung đặc quánh:
- Chi rứa mà khổ hey?
- Gia đình con mô? Sắp giao thừa đọ.
- ......
Gia đình?.
Đức nuốt xuống một miếng bánh mì khô khốc, cúi mặt.
Gia đình, là cái gì?
Cậu, không còn nữa.
Bà bán hàng lắc lắc đầu, dúi thêm vào lòng cậu mấy ổ bánh mì nữa.
- Sài Gòn khộ lắm, mà chi vẫn có cơm ăn. Con đừng rầu, còn trẻ mạ.
Giữa tiếng pháo hoa nổ giòn dã trong đêm giao thừa,
Giọt nước mắt Trần Đức, một lần nữa, rơi xuống, thấm lên những chiếc bánh mì vừa được dúi cho kia.
Đời cậu, đã bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cach-de-yeu-anh/732654/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.