Ngoại truyện 1
Ở ngoài sảnh, chị Ngân và Hiếu bắt một chiếc taxi đi về trước còn không kịp để tôi nói lời nào. Tôi định chạy theo đã bị Khoa giữ lại, không hiểu sao ban nãy tôi đã nghĩ tôi sẽ mặc kệ tất cả, tôi đủ mệt mỏi rồi, tôi muốn dựa vào anh nhưng đến lúc này khi vừa bước chân ra đến bên ngoài, khi nhìn thấy bầu trời nắng hanh hao của Việt Nam tôi lại bừng tỉnh. Tôi ôm lấy Cua, nhìn Khoa lùi lại rồi nói:
\- Em\.\.\. em không về đâu\.
Mới nghe tôi nói đến đây hai hàng lông mày Khoa liền nhíu lại. Anh dường như sợ tôi sẽ lao vào cướp lấy tôi nên giữ chặt con rồi đáp:
\- Đừng như vậy em\. Đừng như vậy mà\.
Không như vậy tôi biết phải làm sao đây? Tôi hứa với mẹ anh rồi, đã đi sẽ không trở lại nữa. Tôi từng khiến bà tổn thương, từng lừa dối bà, tôi không muốn đến ngay cả lời hứa cũng không thực hiện được. Khoa thấy tôi im lặng nói tiếp:
\- Em luôn sợ mẹ anh tổn thương\, em luôn sợ những người khác tổn thương\, nhưng có bao giờ em sợ anh tổn thương hay không? Em có bao giờ nghĩ đến cảm xúc của anh không Duyên?
Nghe anh nói đến đây, tôi thấy tim mình quặn lên, phải, tôi chưa bao giờ nghĩ cho anh, mọi việc tôi làm đều vô cùng tàn nhẫn với anh. Nhưng tôi thực sự không biết phải làm gì lúc này nữa. Tôi nhìn Khoa, đến giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cach-cua-mot-con-di/3253476/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.