Ngoại truyện 2
Đêm ấy tôi và Khoa quần nhau đến không biết bao nhiêu lần. Sau hai năm xa cách mới thấy khoảng thời gian gặp lại đáng trân trọng biết bao nhiêu. Tôi và anh tưởng chừng như chỉ còn hôm nay để sống, để yêu thương nhau cứ thế lao vào nhau, cứ thế hoà vào làm một. Đến khi gần sáng sau những cuộc ân ái mặn nồng Khoa ôm trọn vào lòng. Tôi ngước mắt lên nhìn anh, dưới ánh đèn vàng hiu hắt phát hiện ra anh vẫn đẹp trai như vậy. Sống mũi cao, đôi mắt trầm buồn nhưng cương nghị, cả gương mặt đều thấy hoàn hảo đẹp đẽ. Còn tôi, giờ đã là mẹ bỉm sữa, đầu óc tóc tai bù xù, má còn xuất hiện mấy chấm tàn nhang, tự dưng tôi lại thấy mình may mắn quá, xét về mọi mặt tôi đều không xứng với anh, vậy mà anh vẫn yêu tôi đến tận bây giờ. Khoa cúi xuống nhìn tôi khẽ hỏi:
\- Duyên\, để em phải chịu nhiều vất vả rồi\. Xin lỗi em\.
Nghe Khoa nói sống mũi tôi lại cay xè, không hiểu sao bao tủi thân bỗng ùa về. Tôi nép vào ngực anh, trước nay mọi khó khăn, khổ hạnh tôi đều chịu đựng, nhưng đêm nay tôi bỗng muốn san sẻ với anh, muốn nũng nịu với anh mà kể hết ra. Tôi kể anh nghe tôi đã đi Thuỵ Điển thế nào, kể cho anh nghe tôi và Nghĩa lừa anh ra sao, kể cho anh nghe tôi đã sinh con một mình, chăm con khổ cực biết bao. Đến khi kể xong ngước lên cũng thấy mắt mình nhoè đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cach-cua-mot-con-di/3253477/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.