Buổi tối, tôi nấu ăn xong thì đi tắm cho hai đứa. Tắm xong cho con ăn rồi đi ngủ cũng đến gần chín giờ đêm. Lúc này Cua cũng không còn khóc ngặt nghẽo như buổi trưa, cả hai nằm trên nôi nhắm mắt ngủ ngoan lành. Tôi thở dài, tự trách bản thân mình không kìm chế được cảm xúc mà khiến con sợ hãi cứ thế ngồi nhìn hai đứa rất lâu mới có thể dậy đi tắm và ăn cơm.
Mùa đông Thuỵ Điển rất khắc nghiệt, ngoài trời tuyết rơi trắng xoá. Tôi ngồi bên ô cửa sổ nhìn từng lớp tuyết dày đặc rơi xuống mặt đất. Hình như cũng đã rất lâu rồi tôi mới thảnh thơi được đến vậy. Trước kia tôi cứ nghĩ rằng chỉ cần sinh hai đứa ra, nhìn thấy chúng lớn lên hằng ngày thì mọi vất vả đều có thể vượt qua. Thế nhưng đến khi hằng ngày vật lộn chăm sóc con, sáng sớm đã dậy đến tận khuya mới ngủ tôi mới chợt nhận ra rằng có nhiều lúc tôi thực sự yếu lòng đến mức cảm thấy tủi thân. Nhiều lúc đứa này ốm, đứa kia đau, tôi còn không biết phải làm gì chỉ biết bất lực mà khóc. Đến việc đưa con đi bệnh viện cũng phải đứa địu trên vai, đứa bế trên tay, may mắn còn có Lisa và cô chủ nhà giúp đỡ nếu không thật sự tôi cũng không biết mình vượt qua thế nào. Tôi biết mình không có tư cách để mơ ước, nhưng đã rất nhiều lần tôi ước rằng tôi và Khoa trở lại được như trước, tôi và anh cùng nhau chăm sóc hai đứa nhỏ này. Chắc chắn... anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-cach-cua-mot-con-di/3253475/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.